Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 175



Tùy Thất không chút do dự chọn "Giải Cứu Công Chúa", nghe có vẻ thú vị hơn hai cái trước.

 

"Khoang toàn cảnh thực tế ảo sẽ tái tạo 100% năm giác quan thực, xin hãy xem buổi huấn luyện lần này như một bối cảnh thực tế."

 

"Một khi trò chơi bắt đầu, trừ khi thất bại hoặc vượt qua, nếu không, không thể tạm dừng giữa chừng."

 

"Hiện đang sắp xếp ngẫu nhiên máy chủ ảo cho bạn… Đã chọn khu WTS-118, mười giây sau sẽ tự động vào."

 

Ba Hai nói một mạch, hoàn toàn không cho Tùy Thất cơ hội đặt câu hỏi, cơ thể chợt lóe lên rồi biến mất.

 

Không muốn giải đáp thắc mắc cho người chơi đến vậy sao?

 

Xem ra robot làm việc lâu rồi, cũng sẽ cảm thấy ghét.

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333

 

Mười giây sau, cảnh tượng trước mắt Tùy Thất xảy ra thay đổi long trời lở đất.

 

Bầu trời trong veo tinh khiết biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp.

 

Nước biển trong vắt dưới chân biến thành t.h.ả.m cỏ xanh mềm mại.

 

Mùi muối biển trong không khí cũng biến thành hương thơm tươi mát của tự nhiên.

 

Quần áo trên người cô biến thành đồng phục trò chơi màu đen quen thuộc.

 

Trên đầu, mặt trời chói chang treo cao, ánh nắng gay gắt khiến người ta không mở nổi mắt, có thể so với ánh nắng giữa trưa vào ngày hè oi ả.

 

Hàng trăm người chơi tụ tập trong khu rừng này, tụm năm tụm ba đứng dưới bóng cây, ghé vào nhau thì thầm.

 

Tùy Thất kinh ngạc không thôi, những gì cô ngửi thấy, nghe thấy, cảm nhận được đều quá chân thực, hoàn toàn không giống như đang ở trong bối cảnh ảo.

 

Cô nhìn quanh, không thấy bóng dáng của ba đồng đội đâu.

 

Xem ra bốn người bọn họ đã bị phân đến các khu dịch vụ khác nhau rồi.

 

Gáy bị nắng chiếu vào, rát nhẹ, bóng râm xung quanh đã bị người khác chiếm trước, chỉ có một cây ngân hạnh thô to gần đó là không có người chơi nào.

 

Cô đi thẳng về phía đó, càng đến gần cây ngân hạnh, mùi linh sam thoang thoảng nơi đầu mũi ngày càng rõ rệt.

 

Dưới gốc cây ngân hạnh, có một lọn tóc màu bạc thấp thoáng.

 

… Trùng hợp như vậy sao?

 



 

Tùy Thất nhẹ bước đi đến sau cây ngân hạnh, thò đầu ra nhìn.

 

Ánh sáng và bóng tối đan xen, Liên Quyết hững hờ tựa vào thân cây, ngón tay có khớp xương rõ ràng tùy ý mân mê một chiếc lá ngân hạnh, đôi chân thuôn dài thoải mái duỗi ra.

 

Tùy Thất nhướng mày: Thong thả vậy sao? Để tôi dọa anh một chút.

 

Cô cong khóe miệng, làm mặt quỷ, nhô đầu ra từ sau thân cây, còn chưa kịp duỗi bàn tay định dọa người ra, đã đụng phải ánh mắt lạnh lùng khi ngẩng đầu lên của Liên Quyết.

 

Ánh mắt xa lạ và lạnh lùng khiến Tùy Thất lập tức nhớ lại cảnh tượng hai bên gặp mặt lần đầu.

 

Khi đó Liên Quyết đã dùng ánh mắt hững hờ như thế, lạnh nhạt liếc cô một cái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lúc ngẩn ngơ, Tùy Thất phát hiện ánh mắt lạnh lùng nhìn cô dần trở nên ôn hòa.

 

Liên Quyết đã sớm nghe thấy tiếng bước chân cố ý đi khẽ đằng sau thân cây, vốn tưởng là người lạ định lén lút đến gần, không ngờ người đến lại là Tùy Thất.

 

Nét lạnh lùng sắc bén nơi khóe mắt tan đi, thay vào đó là đuôi mắt khẽ cong lên: "Định đ.á.n.h lén tôi à?"

 

Tùy Thất hoàn hồn, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, không ngờ chưa gì đã bị anh phát hiện."

 

Cô ngồi xuống bên cạnh Liên Quyết: "Tình hình của mấy thanh niên người thú thế nào rồi?"

 

"Ừm, hai ngày nay tôi kiểm tra sức khỏe toàn diện cho họ." Liên Quyết xoay cuống lá trong tay: "Sau đó sẽ sắp xếp cho mấy đứa nhóc người thú đủ tuổi đi học mầm non, người thú trưởng thành sẽ được đào tạo nghề, hỗ trợ họ hòa nhập xã hội."

 

Tùy Thất dựa vào thân cây, chăm chú lắng nghe.

 

Liên Quyết liếc cô một cái, chậm rãi nói: "Vảy của Lâm Hành Tuyết đã hoàn toàn chuyển sang màu xanh lá rồi."

 

Trong lòng cô dâng lên niềm vui vẻ thực sự: "Tốt quá, chắc là Hành Tuyết vui lắm nhỉ."

 

"Rất vui." Giọng Liên Quyết có chút bất đắc dĩ: "Duy trì hình rắn cuộn tròn trong sân cả ngày hôm qua, đã dọa không ít nhân viên rồi."

 

Tùy Thất chống cằm cười, khóe miệng Liên Quyết cũng khẽ cong lên.

 

Bóng cây lốm đốm, hai người trò chuyện như thể xung quanh không có ai, không khí hài hòa mà thân thiện.

 

Trong số những người chơi xung quanh, không ai là không biết đội Trốn Khỏi và đội Săn Lùng Hoang Dã, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người.

 

Ánh mắt hoặc là trắng trợn, hoặc là lén lút.

 

Hai đương sự hoàn toàn không để ý, ánh mắt vẫn đặt trên người đối phương, không nhìn xung quanh lấy một cái.

 

"Ting, chào mừng 396 người chơi tham gia buổi huấn luyện "Giải Cứu Công Chúa", buổi huấn luyện lần này được diễn ra dưới chế độ vượt ải hai người, mời các người chơi tự do lập đội."

 

Giọng nói điện tử ngọt ngào vừa dứt, trước mặt những người chơi có mặt đã hiện ra một chiếc lá màu xanh non.

 

"Hai bên trao đổi lá cây sẽ được xem là lập đội thành công, xin mọi người hoàn thành việc lập đội trong ba phút."

 

Liên Quyết nhận lấy chiếc lá lơ lửng trước mắt, đưa cho Tùy Thất: "Lập đội không?"

 

"Được thôi." Tùy Thất đáp.

 

Trao đổi lá cây, lập đội thành công.

 

Trên mu bàn tay của hai người hiện ra dấu ấn lá cây giống nhau, đường nét đơn giản nhưng dứt khoát, thiết kế rất đẹp mắt.

 

Dấu ấn của cô có màu hồng nhạt, còn của Liên Quyết lại là màu xanh lam đậm.

 

Tùy Thất nhìn mu bàn tay, thưởng thức hồi lâu.

 

"Hết giờ, tất cả các người chơi đã hoàn thành việc lập đội, cổng vào trò chơi "Giải Cứu Công Chúa" đang được mở…"

 

Trên thân của hàng trăm cái cây đồng loạt xuất hiện những cánh cửa xoáy màu xanh lá cao hai mét.

 

"Cổng vào đã mở, mời các người chơi tiến vào trò chơi, trong vòng 60 phút, cứu được công chúa bị nhốt là hoàn thành huấn luyện."

 

Giọng nói điện tử ngọt ngào vừa nói xong, chưa đầy ba giây sau, từ trong cánh cửa xoáy truyền ra một lực hút cực lớn, các người chơi không thể phản kháng, cứ thế bị hút vào.