Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 157



Giá trị dị hóa của cả bốn đều nằm trong khoảng 90.

 

Trên cổ mỗi cô bé lại đeo một viên pha lê màu xanh lam phát sáng, tỏa ra ánh sáng ôn hòa trong đêm tối.

 

Mi tâm Tùy Thất khẽ nhíu lại.

 

Cô có tội, không ngờ lại để bốn cô bé khiêng mình đi lâu như vậy.

 

Cô bé có khuôn mặt tròn trịa nói rõ ràng rành mạch: "Chào các chị, em tên là Lãng Khinh Ngư, chào mừng đến với nhà của em."

 

"Đây là ba em gái của em, Lãng Nguyệt Tịch, Lãng Tùy Phong, Lãng Niệm Niệm."

 

Ba em gái của cô bé ngại ngùng cười.

 

Tùy Thất chân thành khen ngợi: "Tên của các em hay thật đấy."

 

"Chị là Tùy Thất, còn đây là Liên Quyết."

 

"Cảm ơn các em đã đưa chị về nhà làm khách."

 

Lãng Khinh Ngư xua tay: "Đừng khách sáo, mau vào đi."

 

"Chờ một chút, chị thu dọn lều đã."

 

Mèo nhỏ Liên nhảy khỏi vai cô, Tùy Thất nhanh chóng thu dọn lều, quàng cả những vật tư bên trong lên lưng.

 

"Được rồi, đi thôi."

 

Lãng Khinh Ngư và ba em gái đi về phía một hang động dưới chân vách đá bị xói mòn.

 

Tùy Thất đặt mèo nhỏ Liên trở lại vai, cất bước đi theo.

 

"Chị ơi, ở đây có nhiều đá lắm, chị đi chậm thôi nhé." Lãng Khinh Ngư đứng ở cửa hang nhắc nhở cô.

 

"Được." Tùy Thất gật đầu đáp.

 

Cửa hang động vừa tối đen vừa chật hẹp, Tùy Thất bật đèn lặn trên cổ tay, cúi người đi qua cửa hang.

 

Dưới chân có rất nhiều đá vụn, cô một tay vác lều, một tay bảo vệ mèo nhỏ Liên trên vai, đi vô cùng cẩn thận.

 

Bốn chị em Lãng Khinh Ngư cố tình đi chậm lại để đợi cô.

 

Sau khi đi được hơn mười phút, hang động dần trở nên rộng rãi, Tùy Thất đứng thẳng người dậy, không gian trước mắt cũng dần có ánh sáng, hang động tối tăm trở nên sáng sủa lạ thường.

 

Tùy Thất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa vách đá khảm vô số viên pha lê phát sáng với đủ màu sắc khác nhau, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

 

Xanh lam nhạt, hồng tím, xanh lục đậm, vàng tươi…

 

Ánh sáng của những viên pha lê hòa lẫn nhau, soi sáng hang động tối tăm trở nên vừa lung linh vừa mộng ảo.

 

Trong mắt Tùy Thất thoáng qua một tia kinh ngạc.

 

"Anh hai, anh ba, bọn em về rồi! Còn dẫn hai vị khách về nữa." Giọng nói vui vẻ của Lãng Khinh Ngư ở phía trước vang lên.

 

Tùy Thất thu hồi tầm mắt khỏi những viên pha lê, khóe miệng cong lên, chuẩn bị chào hỏi hai vị chủ nhân khác.

 

Cô nhìn theo hướng giọng nói của Lãng Khinh Ngư, nhưng không thấy bóng người nào, chỉ thấy hai đống đá lẳng lặng được vun lên.

 

Ánh mắt cô khẽ động, Tùy Thất đặt chiếc lều sau lưng xuống đất, ôm Liên Quyết cúi đầu chào hai ngôi mộ.

 

"Anh hai, anh ba, làm phiền rồi."

 

Lãng Khinh Ngư và Lãng Nguyệt Tịch nhấc chiếc lều bên chân cô lên, cẩn thận đặt vào góc tường.

 

Lãng Tùy Phong lấy hai chiếc đệm dày được đan từ cỏ nước, đặt dưới chân bọn họ: "Chị ơi, chị và em mèo nhỏ ngồi lên cái này đi."

 

"Được, cảm ơn em." Tùy Thất ngồi xếp bằng xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô cúi đầu hỏi mèo nhỏ trong ngực: "Anh muốn tiếp tục ngồi trong lòng tôi, hay là ngồi trên đệm cỏ nước?"

 

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333

Mèo nhỏ Liên lạnh nhạt liếc cô một cái, vẫy đuôi định nhảy lên đệm cỏ nước, nhưng Tùy Thất lại cố tình siết chặt vòng tay, ôm chặt mèo nhỏ trong lòng.

 

Cô hơi nghiêng mặt sang một bên: "Hôn một cái thì tôi thả anh ra."

 

Mèo nhỏ Liên lập tức tặng cho cô một trận liên hoàn quyền của mèo.

 

Đệm vuốt mềm mại, lực đạo vừa phải.

 

Tùy Thất thật sự bị đ.á.n.h đến mức sướng như tiên.

 

Cô vui vẻ buông lỏng vòng tay ra, chú mèo nhỏ trong n.g.ự.c lập tức nhảy lên đệm cỏ nước, chiếc đuôi lông xù vòng lại trước người, ngồi cực kỳ nghiêm túc.

 

Tùy Thất cười, gãi cái đầu tròn vo của mèo nhỏ.

 

Sau khi bận rộn xong, bốn chị em ngồi vây quanh cô và Liên Quyết, vừa tò mò vừa ngưỡng mộ nhìn hai người.

 

Tò mò là dành cho Tùy Thất, còn ngưỡng mộ là dành cho mèo nhỏ Liên.

 

Cũng phải thôi, mèo nhỏ đáng yêu đến mức này, thật sự đáng ngưỡng mộ.

 

Tùy Thất sợ Liên Quyết bị nhìn không thoải mái, đang định nghĩ ra chủ đề khác để chuyển hướng ánh mắt của đối phương, lại nghe thấy Lãng Khinh Ngư nhỏ giọng nói: "Em mèo nhỏ này trông thật nguyên vẹn."

 

Nguyên vẹn?

 

Lời khen thật đặc biệt.

 

Ý nghĩ vừa lóe lên, cô đã thấy bốn chị em trước mặt hóa thành bốn bé mèo nhỏ cỡ bàn tay.

 

Toàn thân bốn bé mèo nhỏ phủ một lớp lông màu xanh đậm, nhưng chỉ trên trán mới có những hoa văn hình gợn sóng màu trắng.

 

Ánh sáng pha lê rực rỡ trong hang động soi sáng những cơ thể không trọn vẹn của bốn bé mèo nhỏ.

 

Lãng Khinh Ngư thiếu một bên tai trái.

 

Lãng Nguyệt Tịch thiếu một bên tai phải.

 

Móng trước bên trái của Lãng Tùy Phong chỉ còn một nửa.

 

Lãng Niệm Niệm lại không có đuôi mèo.

 

… Không khí thối nát của Tinh cầu Tịch Tức thật mẹ nó c.h.ế.t tiệt!

 

Bốn bé mèo nhỏ sấn tới vây quanh Liên Quyết, thỉnh thoảng duỗi móng vuốt nhỏ ra sờ tai và đuôi của anh.

 

Liên Quyết không động đậy, để mặc bốn bé mèo nhỏ sờ.

 

"Em ấy đẹp thật đấy."

 

"Tai to, đuôi cũng to."

 

"Lông em ấy trắng quá đi, còn của chúng ta thì đen nhẻm."

 

"Mèo Lãng Linh chúng ta là như vậy mà."

 

Tùy Thất nhìn năm chú mèo nhỏ bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác mềm mại.

 

"Ọt ọt~ ọt ọt~"

 

Tiếng kêu ọt ọt đột ngột vang lên trong hang động.

 

"Bụng nhỏ của ai đói vậy hả?" Tùy Thất cười hỏi.

 

Bốn bé mèo Lãng Linh đã làm việc cả tối đồng loạt giơ móng vuốt nhỏ lên.