Ngày Gió Ngừng Thổi

Chương 4



“Anh có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng anh sẽ về sớm. Em cứ ngủ thêm, xem phim hay đọc tiểu thuyết gì đó. Anh sẽ về sớm, được không?”

 

Tôi buông tay ra.

 

Giang Trì đắp chăn cho tôi cẩn thận, hôn nhẹ lên trán tôi như mọi khi:

 

“Ngoan, ngủ đi. Tháng này để anh rửa hết chén cho nhé? Tháng sau là sinh nhật em, em muốn gì, anh đều sẽ mua cho.”

 

Tôi gật đầu. Giang Trì lúc này mới yên tâm.

 

Tôi nhìn anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ. Cánh cửa ngoài cũng khép lại.

 

Chỉ còn lại tôi, một mình trong căn phòng trống.

 

5

 

“Tôi đồng ý.”

 

Tôi cúi đầu ký tên, đẩy tờ đăng ký hiến tạng về phía nữ bác sĩ ngồi đối diện.

 

Cô ấy họ An, là một người phụ nữ trẻ với làn da trắng nõn. Nhìn qua chắc cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, gương mặt đầy thiện ý, nhẹ giọng hỏi:

 

“Người nhà của cô đã đồng ý chưa? Nếu đến lúc đó gia đình không đồng ý, việc hiến tạng vẫn có thể bị hủy.”

 

“Tôi không có người nhà.” Tôi cười. “Có thể hiến được gì thì hiến hết đi.”

 

Hiến xong, biết đâu vẫn còn có người đến thắp hương cho tôi mỗi năm.

 

Tôi nhìn cô ấy, nhạy bén nhận ra trong ánh mắt lướt qua một tia áy náy.

 

“Không sao đâu, cô đừng bận tâm.”

 

“...Thật ra tình trạng của cô cũng không đến mức tệ như vậy đâu. Phải lạc quan lên. Tâm trạng ảnh hưởng rất nhiều đến quá trình điều trị.” Giọng cô ấy có phần bất an hơn cả tôi. “Hóa trị và xạ trị có thể ảnh hưởng tới thai nhi, nên tôi không khuyến khích…”

 

“Tôi biết.”

 

Tôi đã tìm hiểu rồi. Nếu là ung thư giai đoạn nhẹ thì có thể thử điều trị bảo tồn thai, vẫn có hy vọng mẹ tròn con vuông.

 

Nhưng nếu đã nặng thì bác sĩ thường không khuyên giữ lại em bé.

 

Nếu tôi có người thân bên cạnh, có lẽ bác sĩ sẽ lựa lời mà nói nhẹ đi, vẽ nên hy vọng mong manh, bảo rằng bệnh của tôi không quá nghiêm trọng.

 

Tối qua tôi thấy trên Tieba* có người kể, chỉ cần ‘lừa’ bệnh nhân một chút, khiến họ vui lên thì biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra.

 

(*một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu do công ty Bách Độ sáng tạo năm 2003.)

 

Tiếc là, chẳng có ai nói dối tôi cả.

 

Không thể để đứa bé ấy phải một mình đến thế giới này, cô độc như tôi đã từng.

 

“…Tuần thứ bảy rồi đúng không?” Tôi cúi đầu cười khẽ. “Thật ra tôi cũng chưa cảm nhận được gì mấy.”

 

“Thai đã có tim rồi.”

 

“Thật sao? Tim của nó thật sự đã đập chưa?”

 

“Sẽ đập.” Bác sĩ An dường như rất thích trẻ con, nhắc đến là ánh mắt liền dịu hẳn đi, không giấu nổi nụ cười.

 

“Tuyệt thật.”

 

Tôi tính toán ngày sinh, nếu mọi chuyện suôn sẻ, tháng Năm sang năm tôi sẽ sinh con.

 

…Nếu mọi chuyện suôn sẻ.

 

Thấy tôi trầm ngâm, cô ấy hơi do dự rồi viết một tờ giấy nhỏ, đưa cho tôi:

 

“Đây là số điện thoại và WeChat của tôi. Nếu có chuyện gì, cứ liên hệ trực tiếp với tôi nhé.”

 

“Cảm ơn bác sĩ An.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên chuyến xe buýt đông nghẹt người về nhà, tôi ngồi sát cửa sổ, nhắn tin cho bác sĩ An:

 

[Chào bác sĩ An, em có tìm trên mạng, họ nói mang thai và giai đoạn cuối của ung thư đều khiến người ta buồn nôn, không ăn được. Em không phân biệt nổi lắm.]

 

Khi tôi còn đang chờ tin nhắn hồi âm, bất ngờ có người chạm vào vai tôi:

 

“Cô gái, đây là ghế ưu tiên cho người già, người bệnh, người khuyết tật. Nhường chỗ cho ông cụ đi.”

 

Trước mặt tôi là một ông cụ tóc bạc, tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, bên cạnh là một bác gái nhiệt tình xen vào:

 

“Còn trẻ khỏe, cháu đứng một chút cũng chẳng sao.”

 

Trên xe bắt đầu xì xào bàn tán nói đế vào.

 

Tôi rút sổ khám bệnh từ túi ra, cười đáp:

 

“Cháu đang mang thai và bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sắp c.h.ế.t rồi, cho cháu ngồi thêm một lát được không ạ?”

 

Cả xe chợt im bặt. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như lương tâm của mọi người trên xe đều bị đặt lên bàn cân.

 

Không hiểu sao, sau khi nói ra câu đó, tôi bỗng thấy nhẹ cả người.

 

Phải rồi, tôi đã sắp c.h.ế.t rồi. Tôi còn sợ cái gì nữa chứ?

 

6

 

“Em muốn ăn lẩu.”

 

Trong nồi dầu đỏ sôi sùng sục, Giang Trì gắp một miếng dạ dày bò nhúng vào nước lẩu, đúng mười lăm giây sau vớt lên, kẹp vào bát của tôi.

 

Tôi cắn một miếng nhỏ — vừa giòn vừa mềm.

 

Nhưng nuốt xuống lại là chuyện rất khó khăn.

 

Từ hai ngày trước, tôi đã bắt đầu cảm thấy việc nuốt thức ăn trở nên vô cùng vất vả.

 

Nửa năm nay, dạ dày tôi thường xuyên đau, thỉnh thoảng lại buồn nôn.

 

Tôi cứ nghĩ là do mình hay bỏ bữa sáng, ăn uống không điều độ.

 

Hồi còn đi học, tôi đã quen với kiểu bữa đói bữa no, chẳng bao giờ ăn đúng giờ.

 

Cơ thể đã nhắc nhở tôi từ rất lâu rồi, nhưng tôi không lắng nghe.

 

Tôi che miệng, len lén nhổ miếng dạ dày bò vào khăn giấy.

 

“Vẫn là ăn lẩu trường thọ thích hơn.”  Tôi nói.

 

Giang Trì định trêu tôi tự vả nhưng điện thoại anh lại sáng lên.

 

Anh cúi đầu trả lời tin nhắn thật nhanh, khóe môi còn vô thức cong lên.

 

Tôi chống má nhìn anh.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Đôi khi tôi cũng tự hỏi… tại sao người bị bệnh lại là tôi?

 

Tại sao những người làm tổn thương người khác thì lại sống khỏe mạnh cả đời?

 

Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, nhân viên của Haidilao kéo bánh kem và bảng đèn đến.

 

Nến được thắp lên cho tôi. Anh buông điện thoại, quay sang nhìn tôi bảo hãy ước nguyện.

 

Giang Trì, anh hãy sống lâu trăm tuổi nhé.

 

“Quà sinh nhật có thích không? Anh tự làm đấy.” Giang Trì bắt đầu khoe.

 

Là một chiếc lược sừng trâu, chất liệu mịn và bóng.

 

“Thích.”  Tôi mỉm cười gật đầu. “Giang Trì, ăn xong mình đến xem căn nhà mới của tụi mình nhé?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com