Ngày nhận chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, tôi ngồi một mình trước cửa bệnh viện.
Tôi nghĩ mãi, phải nói thế nào thì mới khiến mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn, phải mở lời thế nào để anh ấy không quá đau lòng.
Tôi muốn mình mỉm cười mà nói với anh: Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?
Nếu anh chọn nghe tin tốt, tôi sẽ nói: Anh sắp được làm ba rồi.
Còn nếu anh muốn nghe tin xấu, tôi sẽ nói: Tin tốt nãy em nói là lừa anh đó.
Chỉ là, tôi còn chưa nghĩ xong nên mở lời thế nào thì anh đã gọi điện thoại tới.
Anh nói: “Chuyện kết hôn… anh có thể suy nghĩ thêm được không?”
“Được thôi.” Tôi đáp.
“Không phải là anh không muốn cưới em…” Có lẽ anh không ngờ tôi lại dứt khoát đồng ý như vậy, Giang Trì sững người trong chốc lát rồi chỉ để lại một câu “Tối nay anh không về ăn cơm.” rồi vội vàng cúp máy.
1
Tôi và Giang Trì đã bên nhau tám năm, cũng đến lúc nên tính chuyện trăm năm rồi.
Chúng tôi bắt đầu cùng lập nghiệp từ khi ra trường, năm ngoái công ty có dấu hiệu khởi sắc.
Xe đã mua, nhà cũng đã trả xong phần thanh toán ban đầu, giờ chỉ còn chờ trang hoàng nữa là xong.
Nếu không vì căn bệnh quái ác này thì giờ này sang năm có lẽ tôi đang ôm trong lòng một em bé mềm mại ngủ ngon lành rồi.
Tối đó Giang Trì không về ăn cơm, có một mình nên tôi nấu tạm chút mì với rau xanh, vừa ăn vừa đắn đo suy nghĩ tối nay nên nói với anh ấy chuyện này như thế nào đây.
Thì bởi năm ngoái hai đứa đã bàn với nhau cuối năm nay sẽ đi đăng ký kết hôn.
Bác sĩ là một chị gái trẻ tuổi, chị ấy khuyên tôi không nên giữ đứa bé mà cần tích cực phối hợp điều trị trước. Chị ấy nói tôi còn trẻ, tỉ lệ chữa khỏi rất cao, đừng sợ.
Thật ra, tôi cũng không đến mức sợ lắm.
Vì tôi có Giang Trì bên cạnh. Anh ấy sẽ luôn ở bên tôi, cùng tôi vượt qua tất cả.
Mở cửa ra, Giang Trì đã say khướt, người dìu anh ấy là nhân viên mới tuyển vào công ty tháng trước. Khương Lâm vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu.
“Chị dâu ạ. Tụi em vừa đi xã giao với bên đối tác. Tổng giám đốc Giang uống hơi nhiều, xe dừng dưới lầu rồi ạ.”
Khương Lâm mặc một chiếc váy hoa hai dây, mặt ửng đỏ, mái tóc rối nhẹ. “Em đưa anh ấy về an toàn rồi nhé, thôi em bắt xe về đây.”
Giang Trì mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng, vừa đặt mình xuống ghế sofa đã ngủ luôn.
Tôi đỡ lấy áo vest của anh, mùi nước hoa hương hoa cam dịu nhẹ trên áo rõ ràng là lây từ người Khương Lâm.
“Cảm ơn em nhé, Khương Lâm.” Tôi mỉm cười. “Khuya rồi, để chị lái xe đưa em về.”
Khương Lâm từ chối nhưng cuối cùng không lay chuyển được tôi.
“Em là con gái, đêm hôm bắt xe một mình chị không yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chị dâu, khi nào hai người kết hôn vậy ạ?”
Trên đường đi, Khương Lâm bất chợt hỏi một câu.
Tôi hơi sững lại, nhớ tới cuộc điện thoại ban chiều của Giang Trì, ngượng ngùng cười:
“Chắc phải đợi công ty ổn định thêm một hai năm nữa.”
… Đợi bệnh tình của tôi ổn định đã.
“Vậy à…” Khương Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt như đang suy tư gì rồi bất chợt cúi đầu cười khẽ ngọt ngào. “Em biết rồi ạ.”
Sau khi đưa Khương Lâm về, tôi đỗ xe xong thì chợt nhớ tới hộp vitamin E lần trước mua vẫn còn để trong hộc chứa đồ ghế phụ.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi mở cửa bên ghế phụ, lại phát hiện bên trong khe đai an toàn có một cái bao nilon vuông vức đã xé vỏ kẹt ở đó.
Dầu bôi trơn từ trong thấm ra tay khiến tôi c.h.ế.t sững.
Tôi bỗng nhớ lại cái váy hai dây Khương Lâm mặc và khuôn mặt ửng đỏ của cô ta lúc mở cửa;
Cả cuộc điện thoại ban chiều của Giang Trì;
Và ánh mắt anh cụp xuống, mượn cơn say lảng tránh ánh mắt tôi.
Tôi ngồi lặng người trên ghế phụ.
Quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong một ngày làm tôi nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu để gỡ rối những điều đang vỡ vụn trong lòng mình.
2
Tôi và Giang Trì bắt đầu yêu nhau từ năm nhất đại học.
Là anh theo đuổi tôi.
Hồi đó tôi làm thêm ở tiệm canh bò Hoài Nam gần cổng trường để trang trải học phí. Giang Trì vừa nhìn thấy tôi một lần đã trúng tiếng sét ái tình.
Vì theo đuổi tôi, một cậu thiếu gia chính hiệu như Giang Trì đã ăn canh bò Hoài Nam suốt một năm.
Hôm tôi đồng ý làm bạn gái anh, anh đang ăn thì bị sặc, phun hết ra quán. Từ đó đến giờ anh vẫn không ngửi nổi mùi canh bò nữa.
Biết tôi sĩ diện, anh thường cùng tôi ăn cơm căng-tin, còn cố chấp nhét trái cây với sữa vào tay tôi lấy lòng:
“Nhỡ vợ tương lai của anh không được bổ sung đủ dinh dưỡng thì biết làm sao đây?”
Biết tôi không chịu được mùi khói thuốc, anh cố gắng cai thuốc. Có lần lên cơn thèm, anh cắn răng cắn kẹo mút trước ánh mắt ngỡ ngàng của đám bạn rồi đỏ mặt biện minh cho mình:
“Mấy cậu thì biết gì mà nói, có gia đình rồi thì phải như vậy.”
Thật ra, tôi vẫn luôn không hiểu nổi vì sao Giang Trì lại thích tôi.
Anh cao 1m85, đẹp trai, lại là thiếu gia nhà giàu.
Nhưng Giang Trì không quan tâm. Anh nói đã thích thì chính là thích, chẳng vì lý do gì hết.