Ngày Chúng Tôi Cùng Đi Ly Hôn

Chương 11



“Thanh Thanh, chuyện công ty anh, có phải do em làm không?”

“Công ty anh có chuyện gì, đừng đổ hết lên tôi, bộ anh thấy tôi rảnh lắm à?”

Thấy tôi mặt mày chán nản, anh thoáng bối rối.

“Anh Châu về đi, từ lúc bán cổ phần cho anh, tôi không còn nhúng tay vào công ty anh nữa, có trục trặc anh cứ tự đi mà xử lý. Đừng đến tìm tôi.”

Tôi mở cửa vào nhà, chưa kịp đóng lại đã nghe tiếng anh nói:

“Anh và Nguyệt Nguyệt chia tay rồi. Sau khi công ty gặp vấn đề, cô ta cuỗm của anh một mớ tiền rồi bỏ trốn. Cái thai cũng bỏ luôn. Anh đã báo cảnh sát.”

Tay tôi khựng lại, rồi bảo:

“Thì liên quan gì đến tôi. Sau này có chuyện gì của hai người, cũng đừng nói với tôi – người không còn liên quan.”

“Đúng rồi, anh Châu, hôm đó chúng ta gặp nhau ở khoa Sản, anh đoán xem vì sao tôi lại ở đó?”

Anh sững người hồi lâu, như nghĩ ra điều gì, mắt đỏ lên nhìn tôi, không nói được lời nào.

Tôi đóng sầm cửa, chỉ nghe câu cuối cùng của anh vọng lại:

“Chúng ta thật sự không thể quay lại nữa ư?”

Anh đang nghĩ gì vậy, chuyện tới nước này rồi còn mong tái hợp, tôi đâu phải kiểu thích ngược.

Từ ấy, tôi không gặp lại Châu Tử Lăng nữa.

Chỉ thỉnh thoảng nghe người khác kể về anh ta.

Rằng anh ta báo cảnh sát, tìm được Từ Nguyệt, mới biết cô ta là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, bị kết án 20 năm.

Trong danh sách người bị hại, Châu Tử Lăng không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải cuối cùng, chỉ là kẻ thiệt hại nặng nhất.

Game do công ty anh phát triển bị nhiều nền tảng gỡ xuống, thiệt hại không đong đếm nổi.

Đội ngũ mới không đàm phán nổi với nền tảng khác, cứ thế cầm cự.

Cổ đông lần lượt rút vốn, công ty bên bờ phá sản.

Quả nhiên công ty phá sản, không rõ Châu Tử Lăng đi đâu.

Sau đó, nghe Châu Thần Cảnh kể, anh ta đã quay về khu tập thể cũ, dùng hai mươi nghìn tệ cuối cùng mua một mảnh đất nghĩa trang.

Anh ta lập một ngôi mộ gió cho con của chúng tôi.

Nhưng thật ra con chúng tôi chưa kịp sinh, cũng chẳng thể gọi là y quan mộ được.

Nghe nói anh ngày nào cũng tới nghĩa trang, kiên quyết cho rằng đó là con gái, trên bia mộ cũng để thông tin con gái.

Nghe nói ba mẹ anh tìm vô số đối tượng cho anh, nhưng hễ cô gái nào biết anh từng ngoại tình dẫn tới hôn nhân tan vỡ, lại chẳng muốn tiến nữa.

Nghe nói anh trở nên trầm mặc ít nói, lâu lâu chẳng thốt nổi một câu.

Nghe nói ba mẹ anh đã dọn khỏi khu tập thể để tiện chăm sóc anh.

Nghe nói...

Về sau, dần dà chẳng còn tin tức của anh ta.

Còn tôi, ba năm sau ngày ly hôn, tôi chấp nhận lời tỏ tình của Châu Thần Cảnh.

Một năm sau, tôi và Châu Thần Cảnh kết hôn.

Đám cưới rất linh đình, dù tôi là “tái hôn”, nhưng anh hoàn toàn không để ý.

“Đừng làm quá, em là người tái hôn, tổ chức to thế này không sợ người ta cười à.”

Tôi vừa đùa giỡn vành tai anh vừa than thở.

Anh gối đầu lên lòng tôi, cọ cọ vào bụng tôi:

“Em là tái hôn nhưng anh kết hôn lần đầu, cứ làm như lần đầu, anh xem ai dám cười.”

Ở bên anh rồi mới biết anh hay càn quấy, thích làm nũng như thế.

Trước kia toàn là hình tượng thành đạt, chín chắn cơ mà.

“Sao anh thích làm nũng thế, ngày xưa đâu có như thế này.”

Tôi cười bất đắc dĩ.

“Ngày xưa chưa ở bên nhau, phải diễn chứ. Bây giờ nắm được rồi, còn diễn làm gì.”

Anh nói đầy tự tin.

Trong ngày cưới, thoáng chốc tôi nghĩ mình trông thấy Châu Tử Lăng.

Anh đứng trong góc, gầy rộc đến mức biến dạng, trên người là bộ vest tôi từng mua cho anh hồi chưa ly hôn.

Bộ đồ trước kia vừa vặn, giờ rộng thùng thình.

Anh cầm trên tay bó hoa na ná bó hoa lúc cầu hôn tôi năm xưa.

Đến lúc tôi nhìn sang lần nữa, nơi đó trống không.

Có lẽ tôi nhìn nhầm thôi.

( Hết )