“Đúng rồi, nhớ cắt đứt với thằng nhóc họ Lục kia đi, nó ngoài việc dính người thì chẳng làm được gì khác.”
“Còn nữa, bánh ngọt ở Lưu Tiên Viên thật sự rất khó ăn, lần sau không được mua nữa.”
“Ngày mai không được đi muộn, nghe rõ chưa.”
“……”
Hoàng hôn phản chiếu trên những mầm trường xuân non xanh, lay động theo gió.
【Chính văn hoàn】
【Phiên ngoại · Góc nhìn Lục Ký Minh】
1
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, thật ra không phải ở nhà hàng.
Khi đó, cô đang đi dạo phố cùng một chàng trai. Cô chẳng phân biệt nổi những mẫu túi mới nhất, bị nhân viên bán hàng lườm trắng mắt.
Tôi vốn không phải người hay xen vào chuyện người khác.
Chỉ là khi ấy, bị bạn gái kéo đi mua quần áo đến mức bực bội, tôi lại muốn tìm ai đó để cãi nhau giải sầu.
Nhưng còn chưa kịp bước đến gần, cô gái kia đã mở miệng.
Cô nhìn chằm chằm vào bảng tên trước ngực đối phương, không hề tức giận, cũng chẳng thấy chút khó chịu nào.
Thậm chí còn mang theo vài phần chín chắn không hợp với tuổi tác.
“Đừng giấu nữa, số hiệu 2408, tháng này phiếu đậu xe của trung tâm thương mại đã được gia hạn thêm nửa tiếng, quầy bên cạnh các người cũng sắp phải rút lui rồi, áp lực lớn lắm nhỉ?”
“Ngay dưới ống kính này xin lỗi tôi đi, sau đó giới thiệu tất cả mẫu túi mới trong cửa hàng. Hôm nay, tôi có thể giúp cô kiếm đủ doanh thu một tháng.”