Ngày Anh Không Trở Về

Chương 26



“Cô Cung, lâu rồi cô không đến. Nên thử lại một chút để quen dần.”

Tôi cười áy náy:

“Hôm nay e là không được, tôi không mang theo đồ đạc.”

Quản lý ngạc nhiên:

“Trình tiên sinh mỗi quý đều chuẩn bị đồ mới cho cô, gửi ở chỗ chúng tôi bảo quản. Để tôi bảo họ mang ra cho cô xem nhé?”

Tôi bắt đầu hối hận với quyết định của mình.

Rõ ràng tôi muốn buông bỏ.

Nhưng cuộc sống của tôi ở Cảng Thành, ngoài việc học, dường như không thể tách rời khỏi Trình Chính Đông.

Vừa bước ra khỏi văn phòng quản lý, tôi liền gặp Ngũ Khai Nhất.

Con người này, cảm xúc gì cũng hiện hết lên mặt.

Tôi nhớ Trình Chính Đông từng nhận xét về anh ta:

“May mà sinh ra trong nhà họ Ngũ, nếu đổi chỗ với Vương Đông, cậu ta không sống nổi đến tập ba đâu.”

Gần đây hình như có chuyện vui, anh ta cười tươi chào tôi:

“Cung Ninh, sao hôm nay em có thời gian qua đây vậy?”

Quản lý thay tôi trả lời:

“Cô Cung định tham gia giải vô địch của câu lạc bộ chúng tôi. Ngũ thiếu, lúc đó anh có đến cổ vũ không?”

Ngũ Khai Nhất chỉ tay vào quản lý, cười:

“Miễn là cậu đừng báo cho Chính Đông là được, hôm nay tôi phải ra biển.”

Quản lý nghiêm túc:

“Hôm nay không thích hợp ra biển.”

“Tại sao?”

Quản lý mặt đầy nghiêm trọng:

“Hôm nay chắc chắn không được. Cô Cung còn ở đây, làm sao Trình tiên sinh không biết? Nếu anh ấy biết tôi không báo cho anh ấy, câu lạc bộ này có mở nổi nữa không?”

Ngũ Khai Nhất há miệng định nói rồi lại thôi.

**22**

Quản lý nhân lúc Ngũ Khai Nhất không chú ý, lén lắc lắc điện thoại về phía tôi.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện lên hai chữ “đánh bạc”.

Tôi hiểu ngay lập tức.

Không ngạc nhiên khi Ngũ Khai Nhất cứ muốn ra biển.

Chỉ cần ra đến vùng biển quốc tế, họ muốn đánh gì, muốn chơi thế nào, hoàn toàn không bị hạn chế.

Tôi không ngờ anh ta lại có sở thích này.

Chẳng trách Trình Chính Đông không cho anh ta đi, kỹ năng chơi bài của anh ta thực sự rất tệ.

Trong mấy lần chơi với bạn bè, tôi chưa thấy anh ta thắng lần nào.

Chứ đừng nói là ra biển đấu với những tay chơi chuyên nghiệp.

Điện thoại của Ngũ Khai Nhất liên tục đổ chuông.

Anh ấy lơ đãng nhìn điện thoại, rồi liếc tôi.

Cẩn thận hỏi:

“Em sẽ không thật sự nói với Chính Đông chứ?”

Tôi nửa đùa nửa thật:

“Không cố ý nói với anh ấy.”

Chưa kịp để anh ta thở phào, tôi tiếp lời:

“Nhưng em không chắc Trình Chính Đông có cử người theo dõi em không. Anh cũng biết đấy, đôi khi anh ấy rất bi3n thái. Nếu anh ấy thực sự giám sát em, thì hành tung của anh chắc chắn đã bại lộ rồi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Ngũ Khai Nhất lại reo lên.

Anh ta liếc nhìn màn hình, lập tức nhảy dựng lên:

“Đ** m**, Cung Ninh, anh rút lại lời khuyên hai người làm lành nhé! Anh phát hiện Trình Chính Đông có vấn đề thật đấy. Anh ta vừa nhắn hỏi anh đang làm gì ở câu lạc bộ!”

Tôi suýt nữa bật cười.