Ngày Anh Không Trở Về

Chương 18



Cơn giận trong câu nói này khiến tất cả mọi người trong phòng đều lạnh sống lưng.

Chỉ có kẻ say rượu là không hề hay biết.

Anh ta thậm chí còn định giơ tay làm ra hành động khiếm nhã với tôi.

Nhưng tay vừa đưa ra đã bị Trình Chính Đông nắm chặt:

“Nhìn cho rõ đây là đâu, nhìn cho rõ tôi là ai.”

Hách Lập Khôn, men rượu bốc lên, lớn tiếng nói:

“Anh chẳng phải là Trình Chính Đông sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có mà huênh hoang quá. Mấy năm nay anh có nổi thật, nhưng bọn tôi là gia tộc lâu đời, không phải thứ anh có thể coi thường!”

Còn chưa kịp tuôn ra hết lời, phía sau anh ta đột nhiên xuất hiện hai vệ sĩ.

Họ nhanh chóng vừa xin lỗi Trình Chính Đông, vừa kéo Hách Lập Khôn ra ngoài.

Dù bị lôi đi, Hách Lập Khôn vẫn không chịu im miệng, chỉ tay vào cô gái vừa cùng anh ta bước vào, lớn giọng:

“Cô qua đây! Làm gì đấy? Thấy đàn ông là không đi nổi à? Để xem tối nay ông xử lý cô thế nào!”

Anh ta nắm rất chặt, trong phòng sưởi rất ấm, mà cô gái ấy mặc đồ vốn dĩ đã rất ít.

Bị anh ta giật mạnh, quần áo trên người gần như bị xé rách, gần như nửa thân trần.

Nước mắt cô ấy lập tức rơi xuống.

Cô ấy đứng gần tôi nhất, tôi liền cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô ấy.

Hách Lập Khôn lập tức chuyển hướng chú ý, cười một cách xấu xa:

“Chương Thi Dĩnh à, cô phải giữ quan hệ tốt với cô ấy đấy, biết đâu sau này còn vào chung một nhà, hoặc ngủ chung một giường ấy chứ.”

Trong phòng bao, không biết ai đó buột miệng chửi một câu, Trình Chính Đông bên này đã đứng dậy.

Bên kia, vệ sĩ hành động còn nhanh hơn, một người trực tiếp ra tay đấm ngất Hách Lập Khôn rồi vác ra ngoài.

Cô gái kia chỉnh lại quần áo bằng chiếc áo khoác của tôi, sau khi trả lại áo và cảm ơn, cô ấy đuổi theo hướng Hách Lập Khôn vừa bị đưa đi.

Căn phòng trở nên im lặng đến mức lạ thường sau biến cố này.

Trình Chính Đông sắc mặt khó coi, còn Chương Thi Dĩnh thì tái nhợt.

Người phá vỡ sự im lặng là Ngũ Khai Nhất.

Anh ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi Chương Thi Dĩnh:

“Lời cuối hắn ta nói là có ý gì? Em và hắn có quan hệ gì vậy?”

Chương Thi Dĩnh không nói gì, nhưng vì câu hỏi đó mà cô ấy bắt đầu rơi nước mắt.

Một lúc lâu sau, Ngũ Khai Nhất mới thở dài nói:

“Ba em đúng là điên rồi.”

Nhà họ Chương muốn chen chân vào ngành vận tải biển, chỉ có hai lựa chọn: hoặc là đi theo con đường của Trình Chính Đông, hoặc là chọn nhà họ Hách.

Thực ra, đến nước này, mọi người đều hiểu.

Nhà họ Chương đang thử lòng Trình Chính Đông.

Hoặc có thể nói, Chương Thi Dĩnh đang đánh cược lần cuối.

Tôi nhìn bàn tay nổi đầy gân xanh của Trình Chính Đông, thầm nghĩ:

**Chương Thi Dĩnh, có lẽ lần này em thắng rồi.**

**Nhưng em cũng thua.**

Bởi vì trong sân chơi của Trình Chính Đông, ngoài anh ấy ra, không bao giờ có người chiến thắng.

**15**

Sau đêm đó, Trình Chính Đông bắt đầu bận rộn.

Chuyện xảy ra vào đêm Giao Thừa không biết bằng cách nào đã lan truyền ra ngoài.

Có người đùa rằng, cô nữ sinh bên cạnh Trình Chính Đông và tiểu thư nhà họ Chương đã giống nhau đến mức gần như không thể phân biệt.

Lời nói vô tình nhưng người nghe lại để tâm.

Ngày khai giảng học kỳ mới, ngay trước cổng trường, tôi gặp cha mẹ của Chương Thi Dĩnh.

Họ nhận ra tôi ngay, tiến đến chào hỏi và tự giới thiệu.

Thực ra tôi khá bận, nhưng thấy họ nhiệt tình như vậy, tôi không nỡ từ chối.

Bây giờ nhớ lại lòng trắc ẩn khi đó, tôi chắc chắn đó là điều hối hận nhất trong suốt những năm qua.

Chúng tôi tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống, họ nói rất nhiều.