Chu Hợp lấy ra một điếu thuốc, nhưng không hút.
Bởi vì cháu gái nhỏ nhất không cho hắn hút nữa, cho nên sau mấy chục năm hút, hắn lập tức bỏ.
"Ta nghe nói Đổng Thanh Thành từng ra nước ngoài một thời gian, còn sáng lập một bang hội ở đó, khi hắn trở về, bang hội kia liền tan rã, ta hi vọng nàng có thể đi thống nhất lại bang hội kia." Chu Hợp suy tư trong chốc lát nói.
"Ngươi muốn nàng rời đi nước cộng hoà Long Tương?" Giọng Vũ Sinh đạo trưởng có một tia ngưng trọng, hắn thấy, nếu dùng loại phương pháp này buộc một vị thiên tài của Đạo môn mình rời khỏi đất nước, như vậy người trước mặt này hoặc là có vấn đề, hoặc là có địch ý rất lớn với Đạo môn.
"Không, chẳng qua là ta cảm thấy, chỉ là cảm thấy, chúng ta cũng nên có thứ gì đó ở ngoài, hiện tại bên ngoài nhiều ngưu quỷ xà thần như vậy, chúng ta không đi chiếm, liền sẽ có những người khác chiếm, nếu năm đó hắn đã lập một bang phái ở nước ngoài, bỏ một cách vô ích như vậy thì thật là quá đáng tiếc."
"Việc này có nhất trí với chiến lược của phía trên không? Hiện tại chúng ta đang trong giai đoạn phát triển khiêm tốn, mọi xúc tu bên ngoài cũng không nên để người khác nắm được cớ." Vũ Sinh đạo trưởng nói.
"Cho nên, phải dùng thân phận nhân sĩ dân gian đi tiếp quản vị trí đó." Chu Hợp nói.
"Như vậy không được, tiểu Vũ đạo hữu tương lai sẽ trở thành đạo thủ của Đạo môn phương nam chúng ta, không thể ra nước ngoài mạo hiểm, cũng không thể có bất kỳ thân phận không sạch sẽ nào dính vào người." Vũ Sinh đạo trưởng phủ định đề nghị của Chu Hợp.
Chu Hợp ngửi điếu thuốc trong tay, nói: "Nàng không đi được, vậy liền để người Bùi gia đi, thân phận của hắn cũng phù hợp, là cháu ngoại, tiếp quản vị trí bang chủ, cũng là danh chính ngôn thuận."
Vũ Sinh đạo trưởng có chút chần chờ, bởi vì hắn biết Bùi Củ từng ở Hùng Lam Phong năm năm, bọn họ là sư tỷ đệ, hắn không tiện ước đoán tình cảm giữa bọn họ, cũng không tiện trả lời thay.
Nhưng cũng có thể đưa ra một vài vấn đề: "Phía Nam Dương, ngưu quỷ xà thần quấn quanh, mặc dù đều là một số chức nghiệp thấp kém, nhưng các loại năng lực lại ngoan độc âm hiểm, hắn bất quá là chức nghiệp kiếm sĩ, đến đó chỉ sợ chân đứng không vững."
"Vậy cũng không nhất định, Bùi Củ này trở về sau năm năm ở Tây Giang, trên tay không có kiếm, nhưng trong lòng có kiếm, còn đi vào viện nghiên cứu Huyền Kính, mà toàn thân trở ra, Trinh Dị Khoa bị phục kích, hắn là người đầu tiên thoát khỏi linh cảnh thôn phệ, ta còn đi nghe hắn thổi tiêu, ý cảnh cao xa, là một người trẻ tuổi có chiều sâu."
Vũ Sinh đạo trưởng ngược lại là không quen thuộc với Bùi Củ, hắn chỉ biết có người này, mà biết hắn là bởi vì tiểu Vũ đạo hữu.
Hắn liếc mắt nhìn Trọng Sơn đi cùng mình, Trọng Sơn chậm rãi nói: "Có cần hỏi ý tiểu Vũ sư gia không?"
Cuộc nói chuyện chỉ có thể dừng ở đây.
Còn Bùi Củ vẫn sinh hoạt cố định, buổi tối đi dạy kiếm pháp cho anh em song sinh kia.
Lần này, không có nhiều người như lần trước, chỉ có hai anh em họ, không còn người xem nào khác.
Hơn nữ bên cạnh đặt trà, bánh ngọt cùng trái cây.
Đây là tôn kính hắn như sư phụ.
Cha mẹ đối phương vẫn không xuất hiện, nhưng hành động cũng đã cho thấy thái độ.
"Huấn luyện viên, ngươi đánh thắng được kiếm khôi của Hải Thị chúng ta không?" Cố Vân Ảnh nhân lúc Bùi Củ ngồi uống trà, đầy cõi lòng tò mò cùng hưng phấn hỏi.
"Ai là kiếm khôi?" Bùi Củ là biết danh xưng kiếm khôi này, nhưng không biết là ai.
Toàn thế giới có một cuộc thi kiếm đạo siêu cấp.
Mà ở Long Tương Quốc cũng có một cuộc thi kiếm đạo, mỗi thành phố đều sẽ tiến hành tuyển chọn, cho nên mỗi một thành phố đều sẽ xuất hiện một kiếm khôi.
Kiếm khôi này cũng không phải chỉ thi một lần liền quyết định, mà là phải tiến hành thi đấu vòng tròn bốn trận trong bốn năm, người thắng nhiều trận nhất là khôi, rồi mới tham gia thi đấu cả nước, người chiến thắng được gọi là Đại Kiếm Sĩ Long Tương.
Mà Đại Kiếm Sĩ Long Tương sẽ làm chủ lực, tham gia thi đấu kiếm đạo siêu cấp toàn thế giới. Đương nhiên, không chỉ có một người, mà là ba người thành một tổ đi tham gia.
Cho tới nay, Long Tương Quốc luôn xếp hạng ở top đầu trong thi đấu kiếm đạo toàn thế giới, chỉ là ở kỳ trước cùng kỳ trước nữa, có chút cảm giác như mã thất tiền đề (ngựa hay cũng có lúc sẩy chân, ẩn dụ cho việc người/đội mạnh cũng có thể thất bại bất ngờ), liên tiếp hai lần đều không vào được top ba, điều này khiến rất nhiều người bất mãn.
Mọi người cho rằng kiếm đạo Long Tương Quốc suy tàn, cho rằng là hiệp hội Kiếm đạo quản lý có vấn đề, thi đấu nội bộ có quá nhiều trận giả, khiến việc tuyển chọn mất ý nghĩa, còn nói các giải đấu thương mại, đều chỉ toàn chia nhau giải thưởng.
"Mục Thanh kiếm khôi a! Sư huynh của Vương hội trưởng." Cố Vân Ảnh nói: "Ba vòng liên tiếp, điểm của hắn đều đứng đầu, cho nên kiếm khôi khóa này của Hải Thị chúng ta nhất định vẫn là hắn."
Trước đây Bùi Củ cũng không biết có thi đấu kiếm khôi này, mà trước kia cũng chỉ được đăng trên báo, hoặc phát một tin ngắn trên bản tin địa phương, mà hiện tại có internet, thi đấu kiếm khôi có đủ loại video.
"Ta nghe nói, lần này sẽ dụng phát trực tiếp, truyền hình trực tiếp toàn bộ hành trình vòng bốn tuyển chọn kiếm khôi."
Bùi Củ biết, trước kia sở dĩ có rất ít video lộ ra ngoài, là vì người tham gia tuyển chọn không muốn bị mọi người nhìn thấy bộ dạng thất bại thảm hại của mình, còn có một cố kỵ chính là sợ phong cách kiếm thuật của mình, bị quay lại, rồi truyền ra ngoài, bị địch nhân nghiên cứu, cuối cùng bị nhắm vào trong thi đấu thế giới.
Nhưng sau hai kỳ đều không đạt thành tích tốt, tựa hồ tuyển chọn cũng đang tiến hành một số cải cách, đương nhiên, Bùi Củ cũng cảm nhận được, trong năm năm rời đi Hải Thị, cả thành phố đã phát sinh biến hóa cực lớn.
Biến chuyển từng ngày, tất cả đều tràn đầy sức sống.
"Ta chưa từng thấy kiếm pháp của hắn, ta không biết." Bùi Củ trực tiếp nói.
"Ta thấy rồi, ta thấy rồi." Cố Vân Ảnh giơ tay, cao giọng nói, dáng vẻ muốn biểu hiện.
"Ta nghe người ta nói, kiếm pháp của Mục Thanh kiếm khôi ngắn gọn mau lẹ, thân pháp cực nhanh, trong bóng tối, như có đồng bạc xuyên không, cực kỳ đơn giản mà đẹp." Cố Vân Ảnh nhanh chóng nói.
"Có cảnh tượng như vậy xuất hiện, chắc chắn rất lợi hại." Bùi Củ nói.
"Nhưng ta cảm thấy kiếm pháp của huấn luyện viên cũng rất lợi hại, bốn năm tới, ngươi có muốn tham gia tuyển chọn chiến kiếm khôi hay không, tuyển chọn trước, rồi tranh đoạt."
Bùi Củ từ chối cho ý kiến, hắn chưa từng nghĩ đến việc tham gia thi đấu này.
"Luyện kiếm đi, không nên ao ước kiếm pháp của người khác, chính mình luyện thật tốt, mỗi luyện nhiều một phần, kiếm pháp sẽ tiến bộ một phần." Bùi Củ nói.
Dù nói như vậy, nhưng hắn biết, hai anh em này chưa chắc sẽ đi theo con đường chức nghiệp kiếm sĩ, bọn họ sở dĩ mời mình làm huấn luyện viên kiếm thuật, chỉ vì luyện tập kiếm thuật cũng có thể tính là một cách rèn luyện thân thể rất tốt.
Hơn nữa kiếm thuật có thể giúp giảm bớt nỗi sợ đối với vũ khí lạnh, đồng thời cũng giúp hiểu rõ hơn về vũ khí lạnh.
Đương nhiên, còn có một bộ phận rất lớn chính là thích kiếm thuật, thích đấu kiếm, hoặc ưa thích cảnh tượng được tạo ra sau khi các chiêu thức hoa lệ của vũ khí lạnh được thi triển, loại cảm giác tranh thắng bại trong gang tấc, khiến người hưng phấn.
Đây cũng là lý do, dù kiếm thuật đã dần tỏ ra bất lực khi đối mặt với quái dị, nhưng thi đấu lại vẫn rất lửa nóng.
Bùi Củ rất rõ ràng, gia cảnh hai anh em họ rất tốt, nếu như đi con đường chức nghiệp siêu phàm, gia đình bọn họ nhất định sẽ giúp bọn họ sắp xếp một con đường chức nghiệp thích hợp.
"Huấn luyện viên, ngươi có thể nói cho ta, kiếm pháp lợi hại nhất của ngươi là gì không?" Cố Triều Tịch đột nhiên hỏi từ bên cạnh.
Bùi Củ không để ý, chỉ ngả người ra sau, nói: "Luyện kiếm đi."
Thế là hai anh em mang theo vài phần không tình nguyện đi luyện kiếm.
Thích kiếm là một chuyện, nhưng luyện kiếm vất vả, lại không phải mỗi người đều nguyện ý chịu đựng.
Luyện kiếm chính là muốn sau khi mệt mỏi, vẫn dựa vào ý chí bản thân luyện tập, động tác còn không được sai lệch, còn phải làm được kiếm đến ý đến.
Có ít người có lẽ sẽ cảm thấy ‘ý’ thứ này quá mơ hồ, đâu dễ gì nhìn thấy như vậy.
Nhưng nếu lấy một ví dụ, có người hát kỹ thuật rất tốt, luyến láy điêu luyện, thế nhưng người trong nghề vừa nghe liền biết, người này chỉ có kỹ thuật, mà không có cảm xúc.
Mà kiếm muốn giết quỷ, đầu tiên cần phải làm là có kiếm ý đi theo, tiếp theo vẫn là có kiếm ý, cuối cùng vẫn là phải có kiếm ý.
Kiếm không ý, chính là tục kiếm, giết không được quỷ quái.
Bùi Củ ngồi đó nhìn, nói ra thì, hai anh em này, thiên phú của anh trai tốt hơn một chút.
Vì hắn học nhanh hơn, luyện tập mấy lần, cũng đã trôi chảy lưu loát, mà em gái Cố Vân Ảnh thiên phú hơi kém một chút, nhưng nàng thường luyện thêm một hai lần trước khi nghỉ.
Có lẽ vì nàng học múa từ nhỏ, cho nên cơ thể rất dẻo dai, thể lực cũng không tệ.
Mỗi lần bọn họ luyện xong, Bùi Củ đều sẽ chi ra chỗ chưa đúng trong động tác của bọn họ, đồng thời sửa lại cho bọn họ.
Có đôi khi, một chiêu kiếm cảm giác không đúng, khó giải thích, hắn sẽ tiến lên biểu diễn một lần.
"Một kiếm Hồi Thân Xuyên Lâm Thứ này, mấu chốt không phải nằm ở đâm (thứ), mà nằm ở xuyên lâm kia."
"Các ngươi phải có một loại ý chí một kiếm này đâm xuyên rừng rậm vô tận, ngươi đừng nghĩ đến đâm xuyên một tờ giấy mỏng, ngươi phải nghĩ phía sau là bóng tối vô biên, trong bóng tối là một khu rừng rậm, trong rừng rậm có quỷ quái ẩn núp, mà các ngươi không biết quỷ quái đó là gì, nhưng ngươi cảm giác có, vậy liền một kiếm đâm xuống, đã đâm, thì nhất định phải đâm xuyên, phải một kiếm đâm chết."
Bùi Củ dạy không chỉ là kiếm thuật, mà là ý cảnh lấy kiếm giết quỷ, kiếm ý chính là được hình thành từ việc luyện tập từng chiêu ý cảnh như vậy, cũng dần dần sâu sắc cô đọng.
Hai người sau khi nghe Bùi Củ giảng giải, đều kinh ngạc, nhưng Bùi Củ cũng không nói thêm, chỉ bảo họ luyện tập.
Sau ba canh giờ, buổi học hôm nay kết thúc.
Trong phòng có một nữ giúp việc đi ra, nói phu nhân muốn mời hắn vào ăn khuya, nhưng Bùi Củ từ chối.
Đến đây dạy kiếm thuật cho hai anh em, hắn chưa từng vào nhà họ, không biết chủ nhà là ai, cũng không muốn biết.
Dù cho hai anh em cùng mời, hắn cũng không vào, chỉ vẫy tay, rồi rời đi.
Sau khi hắn rời đi, nữ giúp việc quay vào nhà, nói với một vị mỹ phụ bảo dưỡng rất tốt: "Phu nhân, hắn không vào, đi rồi."
"A, là một kiếm sĩ thuần túy." Người phụ nữ xinh đẹp này nhìn thấy Bùi Củ rời đi từ cửa sổ sát đất.
"Mẹ, hôm nay huấn luyện viên dạy kiếm pháp, thế mà dạy cách giết quái dị." Cố Vân Ảnh vừa vào cửa đã lớn tiếng nói.
"Xem ra, đây là một vị kiếm sĩ thực sự có thể giết quỷ." Người phụ nữ xinh đẹp thở dài, cũng không quá để tâm, con cái thích kiếm pháp, liền mời huấn luyện viên dạy cho bọn họ là được, còn con đường chức nghiệp tương lai, đã được quy hoạch sẵn, chỉ chờ đủ tuổi, liền sẽ đi thông linh nhận chức.
...
Lúc này mới là mười giờ tối.
Bùi Củ một đường đi về phía cư xá của mình, hắn đã lấy xuống Lôi Hỏa Trảm Quỷ Kiếm Lệnh đeo trên cổ, cầm trong tay, đi trên đường cái, không ngừng vung kiếm lệnh đón gió đêm.
Động tác vung trảm của hắn biên độ cũng không lớn, chỉ khoa tay trước người, nhưng như hắn dạy người khác, cũng như Vũ sư tỷ dạy hắn, mỗi lần vung không cầu nhanh, muốn ý khí sung mãn, muốn tụ niệm dồi dào rồi mới vung.
Vừa đi, vừa chém gió trên đường.
Thứ bị chém chính là gió hồng trần.
Vừa đi, vừa chém u ám trong ngõ nhỏ.
Thứ bị chém chính là những nơi ô uế thế gian thai nghén.
Đi một mạch, đi dọc bờ sông, kiếm trong tay chém qua tiếng cười nói vui vẻ kia.
Thứ bị chém chính là tạp niệm trong lòng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua.
Lôi Hỏa Trảm Quỷ Kiếm Lệnh trong tay hắn chém qua phố lớn ngõ nhỏ, chém qua hai bờ sông, chém đi những cảm xúc tiêu cực lần lượt sinh sôi trong lòng hắn.
Âm khí tích tụ trên Lôi Hỏa Trảm Quỷ Kiếm Lệnh, chậm rãi tán.
Kiếm lệnh chậm rãi khôi phục diện mạo vốn có.
Trong cảm giác của Bùi Củ, nhiều hơn mấy phần táo khí.
Mà Bùi Củ mình cũng hiểu ra một chuyện, Vũ sư tỷ đưa cho mình Lôi Hỏa Trảm Quỷ Kiếm Lệnh này, để mình tế luyện lại nó, trong quá trình luyện hoá khí u ám quấn quanh trên kiếm lệnh, kỳ thật cũng là luyện hoá khí u sầu trong người mình.
Tẩy luyện kiếm lệnh, cũng là tẩy luyện kiếm tâm của mình.
Hoặc nói là dưỡng kiếm tâm của mình.
Đương nhiên, đây mới chỉ là bước đầu mà thôi.
Nhưng tâm cảnh của hắn cũng như kiếm lệnh này, không còn u ám trầm lặng nữa.
Ngày hôm nay, Lưu Nghệ Giai nói với hắn, nàng sắp chính thức quay chương trình ‘trò chơi thông linh’ kia.
Hơn nữa địa điểm quay ở ngay Hải Thị, nàng nói với Bùi Củ, trong đó có một vị giáo sư của Linh Tu Viện La Sát đảm nhiệm vai trò lão sư chỉ đạo kiêm nhân viên bảo hộ.
Đồng thời mời một số người bắt linh tương đối sôi nổi.
Nàng tỏ ra có chút sợ hãi cùng lo lắng, bởi vì một nghệ sĩ quay trước đó, trong quá trình thông linh đột nhiên sùi bọt mép, mặc dù cuối cùng không sao, nhưng nàng không muốn bị quay lại dáng vẻ như vậy.
Bùi Củ hiểu sợ hãi của nàng.
Chuyện thông linh, vốn cũng không phải một chuyện đơn giản.
Bất quá, sau khi cảm nhận được nỗi sợ hãi của Lưu Nghệ Giai, hắn không khỏi nói đến ngày nàng bắt đầu quay, hắn sẽ đến hiện trường xem.
Lưu Nghệ Giai nghe xong rất cao hứng, lập tức nói các nghệ sĩ khác đều mời bạn bè trong giới linh đến xem.
Bùi Củ thế mới biết, nàng cũng muốn mình đến, chỉ là không mở miệng.
"Không sao, không cần sợ."
"Ừm ừ, ta không sợ nữa!"
Lưu Nghệ Giai đắc ý cúp điện thoại, lăn bảy vòng trên giường.
Nhưng vừa cúp điện thoại, lại có người gọi đến,
Người gọi là Trọng Sơn của hiệp hội Đạo Giáo, hắn hỏi Bùi Củ có ở nhà không.
Đến nay Bùi Củ vẫn không biết hắn đảm nhiệm chức vụ gì trong hiệp hội Đạo Giáo Hải Thị.
Không bao lâu, Trọng Sơn đạo trưởng đến, câu nói đầu tiên là: "Chúng ta đã giúp ngươi lấy lại kiếm đường."