Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào

Chương 100:  Đã phân cao thấp



"Nói sao nhỉ, giới trẻ bây giờ ấy a, gan thật sự quá lớn, chẳng lẽ do gần đây ta không tu thân dưỡng tính, đã hôm nay ở đây nhiều người chứng kiến như vậy, vậy thì vừa vặn, cũng để cho mọi người lấy đó mà làm gương." Cổ Phong tức giận nói. Hắn từ nhập chức đến nay, liền vẫn luôn cường thế đến hiện tại, bởi vì chức nghiệp của hắn là 'Tu La', năng lực thiên phú của bản chức, chính là thân thể Tu La, có thể đao thương bất nhập, cho dù là súng đạn cũng khó có thể gây thương tích nghiêm trọng, trừ phi là súng đạn uy lực lớn đánh trúng chỗ yếu hại. Thân thể Tu La mang lại năng lực đao thương bất nhập, năng lực khôi phục cực mạnh, hút máu tươi sẽ khôi phục càng nhanh, tốc độ nhanh, lực lượng lớn, đối với quỷ quái có cảm nhận càng mãnh liệt, tiến vào một ít không gian điên đảo mê huyễn, hắn cũng có cảm giác không gian nhất định. Cho nên chức nghiệp 'Tu La' này rất cường đại, chỉ riêng là thân thể Tu La đã mang lại nhiều năng lực tương ứng như vậy. Huống chi, hắn còn có thể kết hợp với các năng lực khác. Kỷ Hội Đạo biết rõ về Cổ Phong, hắn tới đây làm tổng chỉ đạo, đối với tất cả người bắt linh khác đều có tìm hiểu. Cổ Phong trừ bỏ năng lực thân thể Tu La thân mang lại, còn kết hợp với năng lực khác, theo thứ tự là “Thâu Tâm Thủ”, “Nhiếp Tâm Thuật”, “Vô Mộng Giả”, “Thực Hồn Giả” và “Đao Thuật”. Hắn biết, năng lực “Thâu Tâm Thủ” rất đơn giản cũng rất cường đại, chỉ cần trúng “Nhiếp Tâm Thuật”, hắn có thể trực tiếp móc tim đối thủ, mà “Vô Mộng Giả” lại để cho hắn sẽ không bị người khác giết chết trong giấc mộng, cũng sẽ không bị trúng huyễn thuật, “Thực Hồn Giả” có thể hút hồn phách người khác, cường hóa bản thân. Mà “Đao thuật” thì lại càng không cần phải nói, bình thường đều là chiêu cuối cùng hắn dùng để liều mạng. Làm một người bắt linh, Cổ Phong không thể nghi ngờ là rất mạnh, danh tiếng vang xa, năng lực thực chiến, mặc kệ là đối phó quái dị hay là người, đều rất cường đại. Mà Bùi Củ chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, kinh nghiệm chiến đấu khẳng định không nhiều, làm sao có thể là đối thủ. Bất quá Kỷ Hội Đạo cũng không ngăn cản, bởi vì Bùi Củ nhất định phải đến tìm Cổ Phong, không phải vì cá nhân hắn, mà là ra mặt vì bằng hữu hắn, loại thời điểm này, hắn biết là không thể ngăn cản, nếu ngăn cản, chỉ sợ muốn bị hắn ghi hận. Hơn nữa theo Kỷ Hội Đạo, mỗi người đều phải vì lựa chọn của chính mình mà trả giá đắt, vô luận là sinh mệnh hay là danh dự, lại hoặc là bất cứ thứ gì khác. "Có cần tìm một nơi khác không?" Kỷ Hội Đạo hỏi. Khi Kỷ Hội Đạo còn trẻ chính là lúc thời cuộc hỗn loạn, lúc đó hắn cũng là một đường chém giết, từng rất nhiều lần quyết đấu với người khác, mà hiện tại loại chuyện này đã ít thấy, cũng quy phạm, bất quá nếu thật gặp phải loại chuyện này, lại khó tránh khỏi sẽ để cho người nhiệt huyết sôi trào. "Cảm giác này đã lâu không gặp, vẫn là trẻ tuổi tốt." Kỷ Hội Đạo thầm nghĩ. Bên kia tay Bùi Củ đã nắm lấy chuôi kiếm, đồng thời nói: "Đã là ngõ hẹp gặp nhau, cần gì phải đổi địa phương?" "Vậy thì, phân cao thấp đi." Cổ Phong lạnh lùng nói, hắn muốn ngồi vững một số chuyện. Quyết đấu trong giới chức nghiệp siêu phàm mặc dù càng ngày càng quy phạm, nhưng khi có người nói ra phân sinh tử, như vậy liền có rất nhiều không gian thao tác. Hắn nói ra câu nói kia, hiển nhiên chính là muốn Bùi Củ đáp lại bằng câu ‘cũng phân sinh tử’. Bùi Củ nheo mắt, ta cầm kiếm nắm chặt lại, Lưu Nghệ Giai hiển nhiên cũng biết câu tiếp theo là gì, nàng vội nắm lấy tay áo Bùi Củ. Lúc này Kỷ Hội Đạo lại mở miệng nói: "Phân cao thấp, giải quyết ân oán, như thế nào? Chuyện hôm nay, hôm nay giải quyết." Rất hiển nhiên, theo Kỷ Hội Đạo, vô luận sau này bọn họ thế nào, hôm nay không được phép phân sinh tử ở đây. Còn nếu đánh một trận, đã không cách nào tránh khỏi, vậy liền đánh một trận, nhưng dù đánh cũng phải có giới hạn. "Kỷ chỉ đạo đã mở miệng, vậy liền phân cao thấp, giải quyết ân oán, nếu ta thua, ta xin lỗi ngươi, cũng mang theo Lưu Nghệ Giai rời đi, nếu ngươi thua, vậy ngươi cũng xin lỗi, rồi rời đi." Bùi Củ vừa nói xong, một người bên cạnh cười lạnh nói: "Một tiểu bối vô danh như ngươi, thất bại lại chịu trừng phạt giống với Cổ Phong đại lão, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Nếu không chúng ta đến đánh một trận đi." Người nói chuyện tiến lên một bước. Bùi Củ lại là cười lạnh một tiếng, nói: "Nguyên lai khiêu chiến cũng cần phân biệt đối xử sao? Bất quá, ta không phải khiêu chiến, mà là chấm dứt ân oán, nếu như Cổ Phong tiền bối cảm thấy không công bằng, như vậy liền công bằng hơn một chút, đã phân cao thấp, cũng quyết sinh tử như thế nào?" "Được." Cổ Phong lập tức đồng ý, hắn vốn không hề có ý định để Bùi Củ bình yên rời khỏi, mặc dù không định trực tiếp giết chết Bùi Củ, dù sao ở đây, trước mắt bao người, muốn giết chết đối phương, vậy cũng không dễ nói, đến lúc đó chắc chắn cũng sẽ là một rắc rối lớn. Chỉ là Cổ Phong vừa dứt lời, Bùi Củ đã rút kiếm. Thanh kiếm này cũng không phải là loại kiếm cứng, mà là kiếm mềm, là kiếm đạo cụ, mặc dù chỉ là miếng sắt, nhưng nếu là cao thủ kiếm thuật, vẫn có thể giết người. Khi Bùi Củ rút kiếm, Cổ Phong cũng không lập tức lao lên tấn công, mà là đứng đó bất động, bất quá tay trái hắn đã cầm vào chuôi đoản đao giấu trong tay áo. Bùi Củ rút kiếm ra, lưỡi kiếm vì mỏng nhẹ mà vẫn còn rung động nhè nhẹ, chỉ thấy hắn nâng kiếm lên chỉ vào Cổ Phong nói: "Năm tuổi học kiếm, đã mười lăm năm, sư từ gia gia Bùi Tiếp Dương, lại được Vũ sư tỷ huấn luyện, rút kiếm năm năm trong u động, trước đó vài ngày về Hải Thị, Lưu Nghệ Giai là đồng học cao trung của ta, nghe nói Cổ Phong tiền bối làm khó nàng, vãn bối tức giận mà bất bình, muốn lĩnh giáo năng lực của tiền bối, mong vui lòng chỉ giáo." Lời Hắn nói được camera điện thoại chung quanh quay lại, hắn nói vậy để mọi người biết, mình không cố tình gây sự, là ra mặt cho đồng học, cũng đang nói rõ thân phận cùng lai lịch của mình cho mọi người. Tuy nhiên cách hắn nói, cũng là chịu ảnh hưởng từ các linh cảnh, vô thức nói như vậy. Cổ Phong mỉm cười, trong tươi cười mang theo vài phần tàn nhẫn, hắn thích như vậy, người càng là nhìn qua hoàn mỹ, hủy hoại mới càng có cảm giác thành công. Hắn đã nghĩ đến một kế hoạch hoàn mỹ, hắn muốn để người trẻ tuổi nóng tính không biết trời cao đất rộng trước mặt này, từ đây nằm liệt giường, không thể đứng dậy được nữa, cả đời đều sống trong hối hận. Khi hắn đang nghĩ, Bùi Củ đứng ở cửa đột nhiên động, chỉ thấy hắn sải bước ra, đâm một kiếm. Một kiếm này đơn giản, thẳng tắp đâm về phía Cổ Phong, không có bất kỳ cảm giác huyền diệu gì, chỉ chiếm một chữ nhanh. Trong mắt của rất nhiều người, không khỏi cảm thán khó trách dám khiêu chiến Cổ Phong, một kiếm này đã thể hiện công lực. Cổ Phong lại cũng không để tâm, đối với hắn, đây chỉ là một kiếm nhanh đơn thuần, cũng không thể mang đến uy hiếp cho hắn. Hắn thậm chí còn rảnh dùng ngón tay gõ ba cái trên chuôi đao. Ngay khi thân thể hắn muốn nghiêng người tránh né, cũng phản kích mạnh mẽ, một kiếm đâm nhanh kia lại đột nhiên ngừng lại. Chỉ trong khoảnh khắc dừng lại, một mảnh kiếm ảnh bỗng nhiên phóng ra, bao phủ toàn thân hắn. Thân thể vốn định né tránh của hắn lập tức ngừng lại, bởi vì hắn không biết tránh về hướng nào. Tựa như dù tránh hướng nào đều sẽ bị đâm trúng.