Suốt một học kỳ tôi không ra khỏi trường. Mẹ tôi cũng không đến tìm tôi. Đến ngày thi đại học, xe của trường đưa chúng tôi đến các điểm thi.
Sau khi thi xong môn đầu tiên, tôi bước ra thì thấy bố tôi. Bố tôi muốn kéo tôi đi, tôi vùng vẫy chống cự quyết liệt rồi chạy trốn vào phòng bảo vệ của điểm thi.
Trưa hôm đó tôi không ăn cơm, cứ thế ngồi lì trong phòng bảo vệ suốt hai tiếng đồng hồ, không dám bước chân ra ngoài nửa bước, chỉ biết vùi đầu vào đọc sách.
Đến khi tan thi, xe của trường đến đón, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi thi hai ngày, đến ngày thi xong, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, cứ thế ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Ở cổng trường thi có người phát dưa hấu miễn phí, tôi đói quá nên đã ăn liền sáu miếng.
Sau đó trên đường quay về trường, tôi lại nhìn thấy bố tôi. Trong ký ức của tôi, tôi rất ít khi gặp bố, ông ấy quanh năm suốt tháng ở ngoài làm việc, thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến, mà mỗi lần về cũng chỉ lặng thinh không nói một lời nào.
Nhưng tôi rất sợ ông ấy, ông ấy đánh người quá độc ác. Nếu mẹ tôi đánh tôi chỉ vì tôi không vâng lời, thì mỗi lần bố tôi đánh tôi, tôi đều có cảm giác như thể ông ấy muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi vậy.
Ngày hôm đó tôi đã định bỏ chạy, nhưng không thoát. Ông ấy túm lấy tôi như xách một con gà con rồi ném tôi lên chiếc xe ba gác cũ nát.
Tôi vừa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị ông ấy tát cho một cái trời giáng. Lúc có người qua đường nhìn thấy thì ông ấy đã đóng sập cửa xe lại rồi.
Cửa xe bị khóa trái, tôi sợ hãi thu mình trong xe, run rẩy gọi một tiếng: "Bố..."
Bố tôi không lộ vẻ mặt gì, chỉ liếc tôi một cái rồi lạnh lùng nói: "Lần sau liệu hồn đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xe chạy càng lúc càng xa, xuyên qua hết con đường núi này đến con đường núi khác, tôi gắng gượng hỏi với một nụ cười gượng gạo: "Bố ơi, mình đi đâu thế ạ?"
"Không phải mày không muốn đi làm thuê sao? Thì đưa mày đi lấy chồng."
Lấy chồng ư...
Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Xe đang đi sâu vào vùng núi, ngoài kia chỉ toàn là rừng cây rậm rạp, chẳng có lối thoát.
Bố mẹ tôi tính toán rất kỹ. Tôi đã học xong cấp ba rồi, trường học sẽ không để ý đến tôi nữa. Kể cả tôi có mất tích thì cũng chẳng ai báo cảnh sát hay mất công tìm kiếm tôi.
Hôm đó tôi hỏi bố một câu mà tôi đã tò mò từ lâu: "Bố à, con là con ruột của bố sao?"
"Ừ."
"Vậy tại sao cả bố và mẹ đều không thương con?"
Ông ấy nhổ phạc một cái: "Đồ vô lương tâm kia, bố mẹ nuôi mày ăn học không dễ dàng gì. Nhà còn có các em, mày là chị cả, nếu mày không gả chồng thì lấy đâu ra tiền cho các em ăn học?"
"Con học đại học rồi có thể kiếm nhiều tiền hơn cho bố mẹ mà."
"Mày đừng có mơ mộng hão huyền. Học đại học rồi có khi mày còn chẳng thèm về ấy chứ."
Hôm đó xe dừng lại, tôi ngoan ngoãn lạ thường. Tôi nghe lời vào nhà, nghe lời cười nói phụ họa theo người lớn, ngoan ngoãn để mặc người ta bàn tán, đánh giá về mình. Sau đó bố tôi nhận được 100 nghìn tệ.