Tôi lẩm bẩm với giọng khàn khàn: "Sao anh không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ say quá. Tối qua em ngủ lúc nào mà trông buồn ngủ thế kia?"
Tôi mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em thức trắng đêm."
"Hèn gì, đi thôi, về nhà anh ngủ."
"Ơ? Đây không phải nhà chị họ anh sao?"
"Nhà anh cũng chuyển đến Bắc Kinh rồi, anh chưa nói với em à?"
Tôi giật mình: "Hả? Thế chú dì có ở nhà không? Em không mang quà biếu."
"Không, đây là căn hộ của riêng anh thôi, anh sống một mình."
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi theo cậu ấy lên nhà. Trong thang máy tôi vẫn còn buồn ngủ rũ rượi, đến khi vào nhà mới tỉnh táo hơn một chút.
Căn hộ được trang trí theo tông màu lạnh, chủ đạo là hai màu đen trắng, mọi thứ đều rất sạch sẽ, gọn gàng.
"Phòng dành cho khách chưa dọn xong, hay là em ngủ tạm phòng anh trước nhé!"
"Không sao đâu, em tự dọn dẹp được mà."
"Cũng được..."
Tôi cố lết người vào phòng ngủ dành cho khách. Vừa mở cửa ra thì thấy phòng trống trơn, đến cả chăn cũng chẳng có.
"Còn chăn nào không anh?"
"Ở trong tủ kia."
"Thế còn vỏ chăn thì sao?"
"Trong tủ phòng anh có đấy, đợi anh một lát, anh giúp em lồng vào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trần Kính lồng xong chăn cho tôi thì đi tắm. Đến khi tôi loay hoay trải xong chăn thì cơn buồn ngủ cũng tan biến đâu mất.
Tôi cuộn tròn trên ghế sofa xem ti vi. Trần Kính tắm xong, vừa mặc bộ đồ ngủ ra đã xà đến gần tôi. Tôi đang ôm gói khoai tây chiên, giật mình quay phắt lại: "Anh làm gì mà đứng gần em thế? Lại muốn ăn ké khoai tây chiên của em hả?"
Cậu ấy ngớ người ra. Tóc cậu ấy vẫn còn lấm tấm vài giọt nước, nước nhỏ xuống, cậu ấy bật cười: "Tiết Yên Yên, em mẹ nó... chỉ giỏi mỗi cái tật giữ khư khư đồ ăn!"
Trần Kính kéo ghế lại ngồi bên cạnh tôi: "Đừng nhúc nhích!"
Tôi chẳng hiểu cậu ấy định làm gì, nhưng cũng đủ tinh tế để không động đậy. Cậu ấy tháo chiếc kẹp tóc của tôi xuống. Những đầu ngón tay cậu ấy luồn vào tóc tôi, không chạm trực tiếp, nhưng tôi vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
"Anh đang làm gì thế?"
"Búi tóc cho em. Anh mới học được cách búi tóc bằng trâm cài mấy hôm trước."
"Nhẹ tay thôi, đừng có kéo cả da đầu em đấy."
"Em tưởng ai cũng ngốc như em chắc."
"..."
Tóc đã được búi gọn gàng, tôi đứng dậy soi gương, quay lại giơ ngón tay cái với cậu ấy: "Khéo tay thật!"
"Tiết Yên Yên, em mau đi thay bộ sườn xám kia đi, lát nữa anh sẽ đưa em ra ngoài ăn tối."
"Vâng!"
Tôi thay bộ sườn xám màu trắng, phối cùng đôi giày cao gót mũi nhọn đính đá lấp lánh. Tôi đi vài bước trước gương, thầm nghĩ bộ trang phục này thật sự rất hợp để uốn éo, khoe dáng.
Tôi ngắm nghía mình trong gương một lúc lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài thì gọi với vào: "Trần Kính, giúp em lấy bộ Cartier kia với."
Nhưng tôi còn chưa kịp dứt lời thì đã nghe thấy giọng nữ the thé vang lên: "Trần Kính, ai ở trong phòng anh đấy? Con hồ ly tinh nào quyến rũ anh hả? Tôi biết ngay mà, anh chia tay với tôi chắc chắn không chỉ vì tiền nong. Rõ ràng trước đây tôi có tiêu của anh bao nhiêu thì anh cũng có để ý đâu..."
"Phương Điềm, ra ngoài đi. Chúng ta đã chia tay rồi."