Tuy thu nhập không đều nhưng cũng đủ chi tiêu, thậm chí còn dư ra một ít. Tôi và Trần Kính ít khi nói chuyện với nhau, nhưng cậu ấy hay gửi đồ ăn cho tôi.
Đến tận lúc tôi tốt nghiệp, cậu ấy xin địa chỉ mới rồi vẫn gửi đều đều.
Ra trường, tôi không về lại thành phố cũ mà đến Thượng Hải – một đô thị phồn hoa bậc nhất, nơi mà ngay cả không khí cũng sặc mùi tiền bạc.
Tôi gặp lại Trần Kính khi đã đi làm được một năm. Cậu ấy đến Thượng Hải công tác.
Hôm đó, cậu ấy tìm tôi ăn cơm. Tôi mời. Cậu ấy nhìn tôi, rồi làm bộ ngạc nhiên: "Không phải mày mới hai mươi mốt à? Sao nhìn già dặn thế?"
"..."
Còn nói gì nữa! Tôi đã hai mươi mốt rồi chứ ít à!
Hôm đó ăn xong, cậu ấy chê bữa cơm quá đạm bạc, rồi kéo tôi đi mua sắm.
Vừa vào trung tâm thương mại là thấy ngay cửa hàng vàng bạc. Cậu ấy ngắm nghía một hồi rồi chọn một chiếc vòng tay.
Tôi sốc: "Cậu điên à? Vừa gặp đã tặng vòng tay?"
Cậu ấy cau mày tỏ vẻ không hài lòng: "Mày sống ở Thượng Hải mà ăn mặc kiểu gì thế kia? Mày nhìn con gái người ta xem, ai chẳng diện đồ đẹp, son môi toàn dùng hàng hiệu, còn cậu thì sao?"
"Thì sao? Tôi mua áo thun có chín tệ tám, lại còn được freeship."
Câuj ấy tức quá bật cười: "Tiết Yên Yên, cậu có vấn đề à? Chín tệ tám, đến cơm hộp ngon cậu còn chẳng dám mua."
Tôi im lặng. Cậu ấy lại tự mình chọn thêm mấy đôi hoa tai, bốn, năm bộ quần áo, rồi quẹt thẻ thanh toán.
"Tiết Yên Yên, con gái con đứa phải biết ăn diện vào. Cậu ở Thượng Hải, sau này còn yêu đương, còn lấy chồng, chứ để người ta coi thường à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"..."
Tôi cúi gằm mặt nhìn mũi giày, chẳng biết nói gì. Sau đó tôi đưa cậu ấy ra sân bay, rồi một mình lỉnh kỉnh xách mấy túi đồ về nhà.
Về đến nhà, tôi treo quần áo lên, rồi ngắm chiếc vòng vàng trên cổ tay.
Chiếc vòng kiểu dáng rất độc đáo, không hề sến súa vì làm bằng vàng, mà ngược lại trông còn rất sang trọng.
Tôi cất vòng, cất hoa tai cẩn thận rồi mới thay đồ. Bộ này tôi cũng mới mua, cả váy và áo khoác ngoài chỉ có ba trăm tệ, tính ra cũng khá đẹp. Nhưng chất lượng thì thường thường bậc trung, không thể so với bộ váy hai nghìn sáu của Trần Kính được.
Trần Kính là người tốt, mắt thẩm mỹ cũng ổn, cơ mà... "anh" ở một đẳng cấp quá xa so với tôi rồi.
Hồi nhỏ tôi không rõ nhà Trần Kính có "máu mặt" cỡ nào, chỉ biết nhà cậu ấy có tiền, lại có thế lực.
Đến tận hồi Trần Kính học trung học, bố mẹ cậu ấy sợ con hư nên quản tiền rất chặt, đến cơm cũng bắt cậu ấy mang từ nhà đi ăn.
Lúc ấy, cậu ấy cũng đi làm thêm giống tôi nên tôi cứ nghĩ mình và cậu ấy cũng chẳng cách biệt là bao.
Giờ nghĩ lại mới thấy, ở trường thì tôi gọi Trần Kính một tiếng "Trần Kính", ra khỏi trường thì phải gọi "anh Trần" hoặc "tổng giám đốc Trần".
Mà hôm nay, Trần Kính chỉ trong một ngày đã tiêu những tám vạn tệ.
Tôi ngơ ngác nhìn mấy bộ quần áo mới. Trần Kính đối xử với tôi rất tốt, nhưng nếu tôi nảy sinh tình cảm với cậu ấy thì không gọi là cảm kích, mà là vong ân bội nghĩa.
Một chút tơ lòng nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biến. Đôi lúc tôi cũng từng ước gì Trần Kính nghèo rớt mồng tơi, để tôi có thể xuất hiện như một vị thần hộ mệnh và "giải cứu" cho cậuk ấy.
Tôi có thể tự hào mà nói với người yêu mình rằng: "Anh theo em, em nuôi anh được, mỗi tháng em kiếm hơn hai vạn tệ lận đó!"