Nến Hồng Nhỏ Lệ

Chương 6



 

 

“Công tử, lần đầu đến à?” Tú bà hỏi.

 

Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: audiolieunhuyen

“Đúng vậy, đúng vậy. Thật là khí phái quá đi.” Hỉ Chúc nói.

 

“Ha ha ha, công t.ử thật biết nói đùa. Muốn thanh quan hay hồng quan?” Tú bà hỏi.

 

“Gì cơ? Quả trám, hồng quả?” Hỉ Chúc ngơ ngác hỏi lại.

 

Tú bà nhìn vẻ ngây ngô của Hỉ Chúc, xem ra đây là một con gà mờ có thể kiếm chác được đây. “Ha ha ha, A Hồng à, đến hầu hạ công t.ử đi.”

 

Hỉ Chúc bị A Hồng dẫn đến một gian phòng, ừm, phục vụ thật là không tệ, lại còn có mỹ nhân bồi dùng cơm nữa chứ. Nhìn A Hồng bưng tới thù lao, Hỉ Chúc cảm thấy rùng mình, da gà nổi khắp người. Nữ nhân này thật là lợi hại, không biết học được môn phái nội công nào, có cơ hội phải hỏi thử mới được.

 

“Công tử…” A Hồng cất tiếng gọi.

 

Hỉ Chúc phun ra một ngụm canh.

 

“Công tử, ta là…” Hỉ Chúc còn chưa kịp nói hết câu thì A Hồng đã xông tới cởi áo tháo đai lưng của cô.

 

“Aaaaaaa…” A Hồng phá cửa sổ mà ra, ngã xuống hành lang.

 

Trên lầu dưới lầu tức khắc im phăng phắc.

 

“Nữ tặc dám trộm đồ của bổn cô nương!” Hỉ Chúc nhảy ra trước mặt A Hồng.

 

“Ai đến quấy rối?” Một đám nam nhân từ dưới lầu xông lên.

 

“Nàng ta.” A Hồng chỉ vào Hỉ Chúc nói.

 

“Bắt lấy hắn cho ta!” Các nam nhân xắn tay áo lên chuẩn bị nhào lên. Hỉ Chúc đâu có sợ, một cái tung mình nhảy lên lộn qua lan can đáp xuống đại sảnh dưới lầu, “Bịch… đau quá à.” Hỉ Chúc đứng lên, đầu không cẩn thận đụng vào cây cột phía trước, xem ra hôm qua ăn hơi nhiều, phương hướng có chút lệch lạc, lần sau phải chú ý hơn.

 

Một tràng tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống, Hỉ Chúc sờ sờ đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Khoan đã, ta mặc kệ ngươi là ai. Chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền ra bồi thường thì ta sẽ không so đo.” Tú bà nói.

 

Hỉ Chúc sờ sờ túi… ôi trời, lại quên mang tiền rồi, đây đều là do ở trên núi quen rồi. “Ta không mang tiền.”

 

“Không có tiền? Bắt nó lại cho ta!” Tú bà ra lệnh một tiếng. Đám nam nhân kia lại một lần nữa xông lên vây công.

 

Hỉ Chúc nhảy tới nhảy lui giữa các bàn ăn như một con thỏ trắng, đám nam nhân kia mệt bở hơi tai cũng không bắt được cô. “Loảng xoảng… Bịch… Ui da.” Hỉ Chúc không cẩn thận dẫm phải đồ ăn canh thừa, trượt chân ngã xuống ghế, đau đến mức nước mắt giàn giụa. Nam nhân nhân cơ hội xông lên tóm lấy cô, Hỉ Chúc mỗi chân một cái, đá ngã chúng lăn lóc trên mặt đất. Tìm được đại môn cô liền lảo đảo chạy ra ngoài.

 

Ra đến đường lớn, Hỉ Chúc vừa đau đầu vừa đau m.ô.n.g nên đành phải chậm rãi bước đi, quay đầu nhìn lại thì không ngờ đám nam nhân kia vẫn đuổi theo. Hỉ Chúc nhanh chân bước đi, thấy chúng sắp bắt được mình liền hất đổ một quán trái cây bên đường, trái cây văng trúng người khiến chúng ngã nhào vào sạp lụa là gấm vóc, ném cả bình hoa đồ sứ… Toàn bộ phố xá trở nên hỗn loạn, người ngã ngựa đổ, quỷ khóc sói gào. Đội quân truy đuổi còn có thêm cả những chủ quán đáng thương kia.

 

Hỉ Chúc liều mạng chạy về phía trước, phá tan cổng lớn của sơn trang, hướng vào trong.

 

Minh Nhật đang ngồi nhâm nhi trà trong đại sảnh thì nghe thấy tiếng cổng bị phá, lại thấy Hỉ Chúc dẫn theo một tràng người chạy vào, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đây là bạn bè của cô ta ở trên núi? Chưa kịp phân tích xong thì Hỉ Chúc đã trốn ra sau lưng y, đám người kia đứng trong sảnh ồn ào cãi cọ không thôi.

 

“Không được ồn ào!” Minh Nhật hét lớn một tiếng, mọi người nghe vậy tức khắc im lặng. “Các vị cứ từ từ nói.”

 

Nghe xong mọi người kể lại, sắc mặt Minh Nhật trắng bệch. Y phân phó quản gia mang bạc đến bồi thường cho các nhà rồi giải tán.

 

Chờ mọi người tan đi, Minh Nhật nhìn Hỉ Chúc đang ngây ngô cười: “Ngươi, ngươi…”

 

“Lần sau không dám nữa.” Hỉ Chúc lay lay tay áo Minh Nhật.

 

“Cấm túc ba ngày, cho ta học thuộc lòng cái này.” Minh Nhật ném cho cô cuốn Hoàng Đế Nội Kinh.

 

“Dạ, ta học… ngươi đừng giận mà… vết thương của ngươi còn chưa lành, không được tức giận.” Hỉ Chúc nói.

 

Nhìn bóng lưng Hỉ Chúc đi ra ngoài, y phát hiện cô đi đứng có vẻ kỳ lạ, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy, sao lại đi như vậy?”

 

“Ta nhảy tới nhảy lui trốn bọn họ, không cẩn thận dẫm phải nước canh, m.ô.n.g đập xuống đau quá à, thật là đáng thương mà.” Giọng Hỉ Chúc ai oán vọng lại.