– Cô nương còn muốn giở trò trêu ghẹo ta đến bao giờ? – Minh Nhật mở mắt nhìn nàng.
– Ta đâu có! Ta đang cho ngươi uống t.h.u.ố.c mà, đâu có trêu ghẹo gì ngươi đâu, đừng có nói bậy. – Hỉ Chúc nói.
– Ồ, vậy bây giờ ta có thể tự uống được rồi. Vậy cô nương còn định mớm cho ta nữa không? – Minh Nhật nhìn Hỉ Chúc hỏi.
– Ừm, Lam dì hình như không thích ta làm vậy, ngươi khỏe rồi thì tự uống đi! À, đúng rồi, Lam dì muốn ngươi dạy ta. – Hỉ Chúc nói.
– Dạy ngươi á? Đến cả hoa thản nhiên có thể chữa bệnh tim mạch suy yếu ngươi cũng biết, còn cần dạy cái gì nữa? – Minh Nhật tò mò hỏi.
– Ta là vì thường xuyên chữa bệnh cho thỏ, nên mới biết tác dụng của hoa thản nhiên. – Hỉ Chúc nói.
– Ngươi, ngươi... khụ khụ khụ, ngươi... vậy là ta chẳng khác gì thỏ... – Minh Nhật tức đến đỏ mặt.
Vài ngày sau, Minh Nhật bình phục, nhìn Hỉ Chúc bên cạnh, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trong lòng hụt hẫng.
– Ngươi ăn mặc kiểu gì thế? Ngươi đâu phải Cái Bang. – Minh Nhật tức giận nói.
– Đây là mốt ăn mày thịnh hành bây giờ mà. – Hỉ Chúc đáp.
Chẳng lẽ mình thật sự sai rồi? Bộ trang phục này không phải là mốt sao?
– Đi thay bộ khác đi. – Minh Nhật ném cho nàng một bọc quần áo, – Tóc tai chải cho gọn vào.
Hỉ Chúc nhận lấy bọc quần áo, chậm rãi trở về phòng, cởi bỏ bộ quần áo cũ nát, nhảy vào bồn tắm, nước b.ắ.n tung tóe. Người ở đây thật là kỳ lạ, thích quản người khác mặc gì, Âu Dương đại ca thì mặt mày cau có, suốt ngày nghiêm trang, không mệt sao? Nếu bắt ta ngày nào cũng như vậy, thà g.i.ế.c ta còn hơn. Vẫn là lũ thỏ tốt hơn, không ai quản ta cả. Bị ta dọa cho một trận, là chạy tán loạn. Nhớ đến bộ dạng của chúng, Hỉ Chúc vui vẻ vẫy vùng trong nước.
Bọt nước trong veo từ trên xuống dưới nhảy nhót, vài giọt b.ắ.n ra ngoài bồn tắm, rơi xuống sàn nhà.
Thay quần áo xong, nàng chải tóc đơn giản rồi đi ra ngoài. Thấy Minh Nhật đang ngồi ngẩn người trong sân.
"Hay là ta đến xem vẻ mặt bị dọa của hắn thế nào." Hỉ Chúc rón rén đi đến bên cạnh Minh Nhật, định làm mặt quỷ dọa hắn. Không ngờ Minh Nhật hét lớn một tiếng: "Đứng lại!" khiến Hỉ Chúc ngã nhào xuống đất.
– Ngươi dọa người! – Hỉ Chúc xoa xoa m.ô.n.g nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: audiolieunhuyen
– Đúng vậy, đây là khởi động trước khi học. – Minh Nhật quay lại nhìn Hỉ Chúc. Chiếc áo xanh mà y dặn quản gia mua đã khoác lên một cô gái thanh lệ, mảnh mai không yếu đuối, tú lệ không kiêu sa, không trang điểm mà vẫn đẹp hơn vô số giai nhân, tóc đen buông xõa, hương thơm thoang thoảng.
– Đến đây ngồi xuống, vừa rồi ta hỏi sư phụ về chuyện của ngươi, nghe nói mấy năm nay ngươi chỉ tiếp xúc với động vật trên núi thôi.
– Vâng, đúng vậy. – Hỉ Chúc đáp.
– Ừm, ta tự giới thiệu một chút, ta tên Âu Dương Minh Nhật, giang hồ gọi là "Tái Hoa Đà". Biết thiên văn, hiểu địa lý, thông kim bác cổ. – Minh Nhật giới thiệu.
– "Tái Hoa Đà" mà lại bị thương nặng như vậy sao? – Hỉ Chúc nói.
– Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò. – Minh Nhật đáp.
– Ngươi có thể cười một cái được không? Lúc nào cũng nghiêm trang như vậy, ngươi không mệt sao? – Hỉ Chúc nói.
– Nữ nhi phải cầm kỳ thi họa toàn tinh. Vậy thì bắt đầu từ cầm đi! – Minh Nhật nói.
– Ta tưởng ngươi định dạy cái gì cơ, mấy cái này ta biết hết rồi, chỉ có đ.á.n.h cờ là dở thôi. Thường thì chỉ mấy chiêu là c.h.ế.t ngắc rồi. – Hỉ Chúc nói.
– Được, vậy ngươi vẽ một bức tranh ta xem. – Minh Nhật nói.
Hỉ Chúc mài mực, cầm bút, rất nhanh một bức tranh sơn thủy được hoàn thành.
– Viết mấy chữ lưu niệm đi. – Minh Nhật nói.
"Phía chân trời cao vút, dãy núi thấp thoáng, kéo dài vô tận, tụ về một đường." Chữ viết tú lệ, đoan chính. Minh Nhật nhìn rồi gật gù, xem ra con bé này không nói dối.
– Ngươi biết chơi nhạc cụ gì?
– Tỳ bà, đàn tranh, cả sáo nữa, tiêu cũng biết một chút. – Hỉ Chúc thấy chiếc tiêu trong tay Minh Nhật liền nói.
– Ngươi thổi thử xem. – Minh Nhật đưa tiêu cho nàng.
Một khúc nhạc du dương chậm rãi vang lên, Hỉ Chúc từ từ thổi, mặt bắt đầu ửng hồng. Minh Nhật nhìn nàng, cảm thấy rất kỳ lạ, tinh tế khác thường, mặt y cũng bắt đầu nóng lên. Tiếng nhạc du dương, hai người cứ như vậy ngồi trong sân rất lâu sau...