Nến Hồng Nhỏ Lệ

Chương 16



 

 

– Con bé ngoan, mấy ngày nay phiền con chiếu cố Ngày Mai, ta cũng cần phải điều tức tu dưỡng mấy ngày.

 

Hỉ Chúc dìu Ngày Mai về phòng, đặt lên giường, nhìn Ngày Mai mắt nhắm nghiền. Trong lòng nàng có chút nghẹn ngào, đi đến bên chậu rửa mặt, vắt khăn lau mặt, trán, má cho Ngày Mai, nàng chậm rãi lau. Hai khuôn mặt, khoảng cách rất gần. Nhưng Hỉ Chúc không hề phát hiện, chỉ là nghiêm túc lau. Ngoài cửa sổ, lão nhân biên cương nhìn thấy, thở dài một tiếng. Ai! Ngày Mai à, lúc trước đưa Hỉ Chúc đến bên con còn tưởng rằng có thể dùng sự thẳng thắn của nó khiến con quên đi Thượng Quan Yến, không ngờ con vẫn còn nhớ mãi không quên nàng ta. Lắc đầu, ông đóng cửa sổ lại, về phòng mình.

 

– Khụ khụ… – Hỉ Chúc đang sắc t.h.u.ố.c trong bếp, khói bốc lên khiến nàng ho sặc sụa. Nhưng nàng vẫn kiên trì quạt lò giữa làn khói dày đặc, chỉ vì muốn nhanh chóng sắc xong thuốc. Thấy nắp ấm t.h.u.ố.c bị hơi nước sôi sùng sục bên trong đẩy bật lên, Hỉ Chúc vội vàng đứng dậy, lấy giẻ lau bọc tay cầm rồi đổ t.h.u.ố.c vào chén. Vội vàng ra khỏi bếp đi đến phòng Ngày Mai.

 

– A… – Hỉ Chúc định đặt chén t.h.u.ố.c lên bàn, – Nóng c.h.ế.t mất!

 

Vì quá vội vàng, Hỉ Chúc quên dùng khay, chỉ dùng tay bưng chén, nước t.h.u.ố.c nóng bỏng xuyên qua lớp vải mỏng làm bỏng rát tay Hỉ Chúc. Thuốc còn rất nóng, nàng đi đến mép giường cầm lấy tay Ngày Mai bắt mạch, may mà không nghiêm trọng lắm. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngày Mai, Hỉ Chúc thầm mắng cái tên ngốc này, cứng đầu chịu một chưởng đó làm gì. Đến giờ uống t.h.u.ố.c rồi. Nàng đi đến bên bàn cầm lấy chén thuốc, trở lại mép giường.

 

– Âu Dương đại ca, uống t.h.u.ố.c đi. – Hỉ Chúc múc một muỗng nước t.h.u.ố.c đưa đến bên miệng Ngày Mai, chậm rãi đổ vào. Nhưng nước t.h.u.ố.c đều chảy ra ngoài, – Này, này… Âu Dương đại ca à. – Hỉ Chúc thấy tình huống như vậy, lòng nóng như lửa đốt, nhất định phải cho hắn uống t.h.u.ố.c này. Thôi được, vẫn là dùng cách cũ thôi!

 

Hỉ Chúc ngậm một ngụm nước thuốc, đưa đến bên miệng Ngày Mai, môi đối môi mớm t.h.u.ố.c cho Ngày Mai. Mặt Hỉ Chúc đỏ như gấc, nhưng nàng không hề phát hiện ra mặt Ngày Mai còn đỏ hơn. Cũng không phát hiện ra lão nhân biên cương đang lén cười ngoài cửa sổ.

 

Đêm tối tĩnh lặng, không một ngọn gió, Ngày Mai vẫn nhắm mắt, Hỉ Chúc ngồi bên cạnh cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn. Ai, cái tên ngốc này thật đáng thương, một mình nằm đó. Để ta chăm sóc huynh. Cái người tỷ tỷ kia còn chưa đến thăm huynh nữa. Hỉ Chúc cảm thấy mắt càng ngày càng cay, chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng cứ như vậy ngủ thiếp đi bên cạnh Ngày Mai.

 

Những ngày như vậy trôi qua chừng năm sáu ngày, Hỉ Chúc gầy đi trông thấy. Sắc mặt Ngày Mai thì đã khá hơn rất nhiều. Hôm nay Hỉ Chúc đang lau tay cho Ngày Mai trong phòng, nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài. Nàng đi ra xem, thì ra là Thượng Quan Yến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: audiolieunhuyen

– Tỷ tỷ, tỷ đến thăm Âu Dương đại ca sao? – Hỉ Chúc thấy Thượng Quan Yến đang ngồi trên ghế đá trong hoa viên, liền hỏi.

 

– Đúng vậy. – Thượng Quan Yến đáp.

 

– Yến nhi, con đến rồi à. – Lão nhân biên cương từ phía bên kia hoa viên đi ra, thấy Thượng Quan Yến đang nói chuyện với Hỉ Chúc, liền lớn tiếng ngắt lời.

 

– Vâng, Ngày Mai hắn… – Thượng Quan Yến hỏi.

 

– Không sao rồi, dưỡng thương tốt là sẽ không sao đâu. – Lão nhân biên cương đáp.

 

Hỉ Chúc thấy hai người họ đang nói chuyện với nhau, liền trở về phòng chăm sóc Ngày Mai. Vào phòng, nàng lại giặt khăn lông, đi đến bên cạnh Ngày Mai, tiếp tục lau tay cho hắn. Lau lau, Hỉ Chúc cảm thấy ngón tay Ngày Mai động đậy, nàng cho rằng mình hoa mắt. Vì thế, nàng đặt tay Ngày Mai lên chăn, lần này nàng nhìn rõ ràng ngón tay Ngày Mai đang động đậy. Hỉ Chúc lập tức bắt mạch cho Ngày Mai, đã khá hơn nhiều rồi, xem ra mấy ngày nay vất vả không uổng phí, từ mạch tượng có thể thấy hắn sắp tỉnh lại rồi. Quả nhiên Ngày Mai khẽ mở mắt.

 

Đôi mắt Ngày Mai khẽ lay động, "Âu Dương đại ca, huynh tỉnh rồi sao!" Hỉ Chúc mừng rỡ khôn xiết khi thấy đôi mắt khép chặt bấy lâu cuối cùng cũng mở ra.

 

"Thượng Quan cô nương... thế nào rồi?" Ngày Mai khàn giọng hỏi Hỉ Chúc.

 

Niềm hân hoan trong lòng Hỉ Chúc tan biến như bọt biển trước câu hỏi ấy, nụ cười rạng rỡ tắt ngấm. "Tỷ tỷ không sao, tỷ ấy ở bên ngoài." Hỉ Chúc có chút giận dỗi, hắn thật sự không thích ta đến vậy sao? "Ta đi gọi tỷ ấy đến thăm huynh." Hỉ Chúc quay người chạy vọt ra khỏi phòng.