Ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt chàng đang nhìn mình, mang theo ý cười lấp lánh.
Ta hỏi: “Nhìn gì?”
Chàng đáp: “Được Tần tiểu thư công nhận tài nghệ nướng cá của ta, ta thấy vui.”
Ta khựng lại: “Cá này… huynh tự nướng?”
“Ừ.”
Trịnh Thiếu Bạch hỏi lại:
“Tần tiểu thư không định vì biết là ta nướng mà không ăn đấy chứ?”
Ta nhíu mày: “Ta có nói vậy đâu.”
“Chọc nàng thôi.”
Chàng lật lại củi trong đống lửa, đốm lửa cam văng lên, ánh vào mặt chàng, khiến cả con người như ấm áp đi đôi phần.
Trầm mặc một lúc, vẻ mặt chàng dần nghiêm túc hơn.
“Vừa nãy, tướng quân nói muốn chọn phò mã cho nàng từ các thiếu tướng trẻ đi theo lần này.”
Ta nhìn chàng không nói.
Phụ thân ta là vậy, nghĩ gì nói nấy.
Ta chưa từng để bụng.
Muốn chọn thì chọn.
Nhãn quan của ông dù kém, chắc vẫn sáng suốt hơn ta.
Trịnh Thiếu Bạch mím môi, bỗng nói:
“Ta đã tự tiến cử, là người đầu tiên.”
Ta ngẩn người mất một lúc mới hiểu chàng muốn nói gì.
Lập tức lắp bắp: “Huynh… huynh nói gì cơ?”
“Nhưng ta cũng nghĩ, chuyện này không thể chỉ để tướng quân định đoạt, nên qua hỏi nàng.”
“Tần Nam Tước, nàng thích kiểu nam tử thế nào?”
Bộ dạng chàng không giống đùa cợt.
Ta đè nén sự kinh ngạc trong lòng, ánh mắt nhìn chàng cũng nghiêm túc hơn vài phần.
“Huynh chắc hẳn biết chuyện ta ở kinh thành.”
“Biết.”
Trịnh Thiếu Bạch gật đầu: “Nhưng thì sao?”
Ta không hiểu nổi: “Huynh không để ý?”
“Để ý cái gì? Việc nàng từng thích người khác sao?”
Chàng cười nhạt:
“Đó đâu phải lỗi lầm, chẳng phải vết nhơ gì. Nàng đã yêu một cách thẳng thắn và rực rỡ, điều đó có bao nhiêu nữ tử làm được? Sai là kẻ tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm chân thành của nàng kia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từng chữ, từng lời của chàng như gõ vào n.g.ự.c ta, khiến ta nhất thời không thể nói nên lời.
“Tướng quân! Người đến là thế tử An Định hầu, hắn nói… muốn gặp tiểu thư.”
13
Ta không ngờ lần gặp lại Phó Tự lại là trong hoàn cảnh như thế này.
Trong trướng trống không, ta và hắn đứng đối diện nhau.
Không còn vẻ phong lưu đĩnh đạc như lúc ở kinh thành, gương mặt Phó Tự hốc hác, hằn lên một mảng thâm xanh dưới mắt, cằm lún phún râu, trông vừa nhếch nhác vừa suy sụp.
Xem ra là đã ngày đêm chạy đường dài để đuổi theo đến đây.
Ta trấn định tâm thần:
“Thế tử đến đây là có ý gì?”
Phó Tự nhìn ta, bỗng nhiên bật cười:
“Tần Nam Tước, nàng thật sự không nhớ ta sao?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lắc đầu.
Phó Tự bỗng từ trong n.g.ự.c móc ra một vật, “phịch” một tiếng ném lên bàn.
Là một chiếc vòng gỗ khắc hoa hải đường, vân gỗ đã cũ.
“Thế còn cái này?”
Giọng hắn run run.
“Nếu thật sự không nhớ, vì sao lại cố ý vứt nó đi?”
Tim ta thắt lại.
Đó là chiếc vòng ta đã lặng lẽ vứt đi mấy hôm trước, không ngờ lại bị hắn nhặt được khi tình cờ đi qua.
Chiếc vòng ấy không đáng tiền, đường khắc cũng vụng về.
Nhưng ta luôn mang bên người, vì đó là do Phó Tự tự tay khắc năm xưa.
Khi đó hắn bảo muốn tặng lễ cảm ơn cho quận chúa Chiêu Nguyệt, nổi hứng nên muốn tự tay khắc vòng tặng người ta.
Nhưng khắc được vài chiếc thì tự biết mình quá ngây thơ, đành từ bỏ.
Trong đống đồ bỏ đi ấy, hắn tiện tay chọn một cái đẹp nhất tặng ta.