Tôi vùi đầu vào bàn, một lần nữa ôn lại những công thức, những bài thơ cổ đã thuộc lòng. Mẹ tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Đã chuẩn bị đủ mọi thứ chưa?” – Mẹ đi vào, kiểm tra lại túi tài liệu của tôi, xác nhận không sót gì mới yên tâm.
Bà dặn dò thêm vài câu, tôi đều ghi nhớ kỹ trong lòng.
“Giai Giai, chuyện hôm đó đúng là mẹ không phải. Mẹ không nên ném con hamster của con đi. Mẹ chỉ mong con đừng để chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử.”
“Không đâu ạ, là con không nên nổi giận với mẹ, con cũng sai.” – Tôi nói, đầy áy náy.
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Con cứ thi thật tốt, sau khi thi xong, con muốn làm gì mẹ cũng sẽ đồng ý.”
Dạo gần đây cậu ấy cứ thích ngủ suốt, đôi khi tôi còn lo cậu ấy ngủ rồi nghẻo luôn.
“Tôi thấy mình hơi lo lắng.” – Tôi nói.
“Kỳ thi đại học còn dễ hơn kỳ thi thử. Cứ thả lỏng tâm lý đi.” – Cậu ấy dụi dụi vào đầu tôi.
“Cậu thì đâu cần thi, làm sao cảm thấy lo lắng chứ.” – Tôi có chút ghen tị, cậu ta nghe vậy lại bật cười.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
“Vậy cậu nghĩ kỳ thi đại học có ý nghĩa gì với cậu?”
Tôi suy nghĩ rồi trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Là một bước đệm. Một cơ hội quan trọng để thay đổi số phận.”
“Câu trả lời không tồi.” – Cậu ta gật gù.
“Vậy còn với cậu thì sao?” – Tôi nghiêng đầu hỏi.
“Một trải nghiệm.”
“Chỉ là trải nghiệm?”
“Giống như việc làm hamster, cũng là một kiểu trải nghiệm.” – Cậu ta lười biếng duỗi chân. Thân hình xù xù của cậu trông thật ấm áp.
“Cậu không sợ cái gì à? Ví dụ như sợ thất bại, dù chỉ là một con hamster, cũng sẽ sợ bị chủ nhân vứt bỏ, hoặc bị mèo ăn mất, hay đói chết, và nhiều cái nữa.”
Tôi véo mặt cậu ta trước khi cậu ta lại nói cái câu quen thuộc:
“Đừng nói với tôi lại là trải nghiệm đấy nhé.”
Tiếng của cậu ấy không rõ lắm qua bàn tay tôi:
“Đương nhiên là sẽ sợ rồi. Từ nhỏ tôi đã sợ phải ở một mình, còn sợ bóng tối nữa.”
Tôi ngẩn ra:
“Cái đó mà cũng tính là sợ à?”
Cậu ấy hừ một tiếng, quay lưng lại phía tôi:
“Là cậu bắt tôi nói mà.”
“ Tôi không có ý chê cười cậu.” – Tôi chọc chọc vào m.ô.n.g cậu ta.
Cậu nhích người né ra, rồi đổi chủ đề:
“Buồn ngủ quá.”
“Vậy ngủ đi.” – Tôi dịu dàng vỗ về.
Chỉ nghe thấy cậu ấy mơ màng nói:
“Diêm Giai.”
“ Gì?”
“Vì có cậu bên cạnh, nên tôi không sợ nữa. Giờ tôi ở bên cậu, cậu cũng không cần phải sợ.”
Tim tôi khẽ run lên, đôi mắt cong lên vì mỉm cười: