Nam Thần Tôi Yêu Thầm Biến Thành Hamster

Chương 4



8

 

“Lương Vũ Tinh, ngươi không sao chứ?”

 

Tôi chạy vội về phòng, lấy cái hộp giày ra. Vừa mở nắp, liền thấy cả chai nước và đồ ăn bên trong đã đổ nghiêng ngả.

 

Chỉ thấy cậu ta nằm bẹp dí trên đống mùn cưa, co người thành một cục, lông ướt một nửa, đôi tay và chân hồng hồng nhỏ xíu cuộn lại trước ngực, giống như sắp về chầu trời..

 

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Giọng cậu run run:

 

“Tôi có thể tố cáo cậu ngược đãi động vật không?”

 

Tôi chắp tay trước ngực:

 

“Xin lỗi, xin lỗi!”

 

Tôi nhanh chóng giúp cậu dọn vào “nhà” mới. Cậu ta bất lực để mặc tôi cầm trên tay lau tới lau lui.

 

“Diêm Giai, tôi không thể không nhắc nhở cậu, một số chỗ không cần lau kỹ đến thế.” – Cậu ấy che mặt.

 

“Lương Vũ Tinh, bây giờ cậu chỉ là một con hamster. Nếu không lau khô kỹ, tôi sợ cậu sẽ bị cảm.”

 

Tôi đổi sang khăn lông khô để lau tiếp, rồi đặt cậu ấy vào cái ổ mới.

 

Cậu lăn qua lăn lại mấy vòng trong ổ:

 

“ Tôi không thể lộ mặt. Mẹ cậu chắc không thích con mình nuôi chuột hamster đâu.”

 

Tôi nói thật:

 

“Mẹ tôi không thích tôi nuôi bất kỳ con vật nhỏ nào.”

 

Trước đây tôi từng muốn nuôi một con mèo con bị mẹ nó bỏ rơi, mẹ tôi bảo: “Nuôi nó rồi thì con cũng giống nó, đợi bị mẹ bỏ đi.”

 

Tôi an ủi cậu ấy:

 

“Bây giờ chịu khó một chút, đợi lên đại học rồi tôi sẽ mang cậu theo.”

 

Giọng cậu khẽ cười:

 

“ Cậu đang hứa hẹn đó hả?”

 

Tôi nghiêm túc gật đầu:

 

“Tất nhiên rồi.”

9

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tiếng chuông tan học buổi trưa vừa vang lên, đám đông lập tức ùa ra hướng nhà ăn.

 

Trong lớp học, điều hòa mát mẻ. Cái quạt nhỏ trước mặt tôi quay đều đều, thổi qua mái tóc và mồ hôi trên trán.

 

Tôi viết đến nỗi mỏi cả cổ tay, xoay xoay cổ tay rồi lại tiếp tục viết.

 

Kim đồng hồ lặng lẽ trôi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng nói chuyện nhỏ của mấy bạn trong lớp.

 

Tôi làm xong hai tờ bài thi, tranh thủ ôn lại mấy bài còn chưa hiểu lắm, rồi đưa tay xuống ngăn bàn lấy nốt một đề còn lại.

 

“Giai Giai, đi ăn thôi.” – Giang Dung, bạn cùng bàn, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

 

“Ừ.”

 

Trong nhà ăn chỉ còn vài món thừa, nhìn mà chẳng nuốt nổi. Tôi và Giang Dung lên tầng 3 mua bánh kẹp, rồi ra ngồi dưới gốc ngọc lan trong sân thể dục, hóng gió mát.

 

“Giai Giai, mình thấy cậu thật sự rất cố gắng.” – Giang Dung vừa cắn bánh vừa nói.

 

Cậu ấy ngừng lại rồi nói tiếp:

 

“Cậu chắc chắn thi được đại học top đầu.”

 

Tôi ngượng ngùng cười:

 

“Mình không thi được cao như thế đâu.”

 

Cậu ấy giơ nắm tay lên cổ vũ:

 

“Còn hai tháng nữa mà, phải tin vào bản thân!”

 

Tôi gật đầu đồng tình. Bây giờ tôi không chỉ vì mẹ và tương lai của bản thân, mà còn vì lời hứa với Lương Vũ Tinh.

 

“Quay lại lớp học thôi.” – Tôi đứng dậy.

 

Giang Dung lắc đầu:

 

“Cậu đúng là không biết mệt.”

 

Tôi cười:

 

“Còn một kỳ thi thử cuối cùng, người chậm thì phải bắt đầu sớm.”

 

Đang vừa nói vừa cười, tôi bỗng nhìn thấy một chiếc Bentley rất quen.

 

Từ trong xe bước ra hai người, là ba mẹ của Lương Vũ Tinh. Thầy chủ nhiệm đang dẫn họ đi lên tầng.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com