Thẩm Vụ không dám cựa quậy mảy may, cứ thế cho đến khi chuông điện thoại ngừng reo. Mạnh Hoài Chi phía trên còn cố ý hỏi, “Sao không nghe điện thoại?”
Thẩm Vụ: “…”
Để giảm bớt lực cản, vải may trang phục đua xe tuy mỏng nhẹ nhưng bền chắc, ôm sát cơ thể. Thẩm Vụ đờ người nằm đó, một là sợ lại chạm vào chỗ không nên chạm, hai là biết rõ lớp áo mỏng manh này chẳng thể che giấu bất kỳ thay đổi nào trên cơ thể. Mạnh Hoài Chi vươn tay tháo miếng dán ở cổ áo ra. Tuy cổ được giải thoát nhưng Thẩm Vụ chẳng hề cảm thấy mát mẻ chút nào, bất giác co người lại, “Em chưa tắm…” Đêm nay câu này không biết đã được lặp lại bao nhiêu lần.
“Không sao, không cần tắm.” Giọng Mạnh Hoài Chi trầm khàn, như đang dụ dỗ, “Anh chỉ sờ một chút thôi.”
Áo đua xe của Thẩm Vụ là kiểu liền thân, nếu Mạnh Hoài Chi muốn chạm vào cậu thì chỉ có thể luồn tay qua cổ áo, từng chút tiến sâu vào bên trong. Thẩm Vụ tận mắt thấy lớp vải trước ngực phập phồng, dường như có con thú nhỏ lông xù nào đó đang chui qua chui lại trong áo cậu, mang đến cảm giác ngứa ngáy ngập trời. Cả người Thẩm Vụ căng cứng, đầu gối đã sắp co lên tới eo, dù vậy vẫn không ngăn nổi bàn tay xấu xa đang v**t v* dần xuống dưới. “Đợi, đợi đã…” Thẩm Vụ hoảng hốt ngồi dậy.
Cậu vất vả lắm mới ngồi dậy được thì Mạnh Hoài Chi lại giở chiêu cũ, ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào hõm cổ cậu hít hà như thể muốn bình tĩnh lại, nhưng hơi thở lại càng lúc càng gấp gáp. Lần này anh không nói “Để anh hít một lát” nữa, mà là… “Giúp anh nhé?”
Vừa dứt lời, Mạnh Hoài Chi đã đưa tay về phía Thẩm Vụ, như muốn cả hai cùng giúp nhau. Lần này Thẩm Vụ mới thấm thía rằng lời fan nói về Mạnh Hoài Chi không đáng tin, truyện fan viết lại càng không, cũng như những gì cậu từng thấy trong siêu thoại vậy. Có đôi khi các tác giả viết truyện không thể tưởng tượng ra một khía cạnh khác của Mạnh Hoài Chi nên đành bỏ cuộc không viết nữa, tuyên bố rằng anh Hoài của bọn họ không có chức năng đó. Nhưng nam chính truyện Tấn Giang làm sao có thể bất lực cho được, Thẩm Vụ đang được đích thân chứng thực điều đó mà. Nam chính cũng dùng tay đáp trả mọi hành động trên cơ thể cậu, nhưng tay anh lạnh hơn, chỉ một cái chạm thôi cũng đủ khiến cậu rùng mình, cả người tê dại như có luồng điện lướt qua, từ đỉnh đầu lan dọc xuống gót chân, rồi bốc ngược trở lại từ gót chân lên đến đỉnh đầu, cảm giác choáng ngợp đến nỗi cậu chẳng hề hay biết chiếc điện thoại dưới chân đang rung lên từng hồi.
Một lúc sau, Thẩm Vụ vô tình liếc thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến thì khựng lại, động tác trên tay cũng dừng theo. Mạnh Hoài Chi cũng nhìn sang. “Nghe đi,” anh nói. “Thẩm Bình tìm em chắc là có việc gấp.”
Hoạt động “giúp đỡ lẫn nhau” tạm thời bị nhấn nút dừng, Thẩm Vụ dùng bàn tay sạch nhấc máy lên. “…Dạ?”
Giọng cậu trở nên khàn đặc gần giống với Mạnh Hoài Chi, nhưng Thẩm Bình đang vui mừng vì em trai bắt máy nên không nhận ra điều gì bất thường. “Tiểu Vụ, mai anh về nước rồi… Đi ăn tối với anh nhé? Thư ký giới thiệu cho anh một nhà hàng rất ngon, cũng gần đây nữa.”
Thẩm Vụ khựng lại, không ngờ Thẩm Bình gọi điện chỉ để mời mình đi ăn. Hôm nay Thẩm Bình cũng đến, nhưng cậu chỉ chào hỏi qua loa khi đưa Từ Quỳnh Á đến khán đài mà thôi, thi đấu xong thì đưa Từ Quỳnh Á về trước nên không để ý lắm đến anh. Suy nghĩ một lát, Thẩm Vụ thấy cùng nhau ăn một bữa cơm cũng chẳng có gì to tát, nhất là khi Thẩm Bình đã không quản đường xa ngàn dặm đến xem cậu thi đấu. Tình huống hiện tại cũng không cho phép cậu dài dòng, chỉ đáp, “Được ạ… Vâng.”
Mạnh Hoài Chi đột nhiên hôn lên bàn tay đang cầm điện thoại, mà cảm giác mãnh liệt hơn cả nụ hôn lại truyền đến từ phía dưới. Mạnh Hoài Chi tự ý tiếp tục từ trạng thái tạm dừng, vòng tay ôm lấy cậu, thi thoảng lại chạm chạm một chút.
Thẩm Bình ở đầu bên kia cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, vội hỏi, “Tiểu Vụ, em sao vậy, khó chịu à?”
“… Không ạ.” Thẩm Vụ th* d*c, ho khan vài tiếng để che giấu, “Em uống nước bị sặc thôi… Vậy tối mai em dẫn anh Hoài Chi đến nữa, chúng ta cùng ăn nhé.”
Thẩm Bình im lặng một lát mới đáp, “Được rồi.”
Thẩm Vụ thở phào nhẹ nhõm rồi cúp máy, bực bội lừ mắt với Mạnh Hoài Chi, “…Em còn đang nghe điện thoại đấy!”
Mạnh Hoài Chi chỉ đáp lại bằng một nụ hôn nhẹ lên môi. Lát sau, anh lại nhắc, “Điện thoại em reo kìa.”
Thẩm Vụ: “…”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, điện thoại của cậu đã rung lên đến lần thứ hai, lần này người gọi là “Tiểu Nam”. Khi chỉ còn cách cao trào một bước cuối cùng thì Mạnh Hoài Chi buông tay ra, “Em nghe đi.”
Thẩm Vụ tưởng như mình là chú mèo con bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời gay gắt, yếu ớt bị ai đó nắm lấy gáy. Người ấy lúc thì cho cậu uống nước, lúc lại túm gáy cậu lên, không để cậu bị cháy khô nhưng cũng chẳng chịu để cậu được uống no nê. Mạnh Hoài Chi thậm chí còn giữ tay cậu lại khi cậu định tự giải quyết, chỉ nói, “Em nghe đi, lỡ có việc gấp thì sao. Bật loa ngoài lên.”
Ở giây cuối cùng Thẩm Vụ mới bắt máy, đồng thời cũng bật loa ngoài. Giọng Nam Đăng Vi vang lên đầy phấn khích, “Anh Vụ! Anh rảnh không?”
Thẩm Vụ gắng gượng thốt ra một chữ, “Có.”
“Em đang quay Vĩ tuyến bắc ấy mà, mấy hôm nay quay ở nước Y…”
Thẩm Vụ nghe vậy thì ngây người, chẳng phải cậu cũng vừa kết thúc chặng đua ở đó sao? “Nhưng hơi xa chỗ anh một chút,” Nam Đăng Vi nói tiếp. “Mai em được nghỉ rồi, có thể bay qua gặp anh. Em đến xem sân đua của anh được không? Em chưa được thấy tận mắt sân F1 bao giờ.”
Thẩm Vụ: “…?” Cậu không nhìn rõ vẻ mặt Mạnh Hoài Chi nhưng cảm nhận được rất rõ tay anh đang siết chặt hơn.
Có lẽ vì không nhận được phản hồi, Nam Đăng Vi nói tiếp, “Nếu anh rảnh thì tối mai mình đi ăn nhé? Có thêm tiền bối Mạnh… cũng được. Coi như đội thám hiểm của chúng ta họp mặt ở nước Y vậy.”
Thẩm Vụ hít sâu một hơi, cuối cùng cũng lên tiếng, “Ừ… Được chứ. Có cả anh trai anh nữa, bốn người chúng ta cùng đi. Lát nữa anh hỏi địa chỉ nhà hàng rồi gửi cậu sau nhé…”
Thẩm Vụ vừa dứt câu, Mạnh Hoài Chi lập tức thả gáy mèo xuống, để cậu được uống một trận no nê thoải mái. kh*** c*m khiến cậu bất giác hé đôi môi vốn đang mím chặt, suýt nữa đã bật ra một tiếng rên, may thay đã bị môi Mạnh Hoài Chi chặn lại kịp thời.
“Vâng! Mai gặp nhé!” Giọng Nam Đăng Vi đầy háo hức, vang lên trong chiếc điện thoại đã trượt xuống thảm từ bao giờ.
Nam Đăng Vi thành công hẹn được đối phương ăn tối, bèn vội vàng mua vé. Cậu quyết đoán bỏ qua vé máy bay đắt gấp mấy lần mà lựa chọn vé tàu giá rẻ, khởi hành từ sáng sớm mà tối mịt mới đến nơi. Thấy Nam Đăng Vi đi lại vất vả nên Thẩm Vụ hẹn gặp trực tiếp ở nhà hàng, còn Thẩm Bình, cậu và Mạnh Hoài Chi ở cùng một khách sạn, chỉ khác tầng nên có thể cùng đi.
Nửa tiếng trước giờ hẹn, cửa phòng Thẩm Vụ bị gõ vang. Cậu hào hứng chạy ra mở cửa, nhưng người đứng đó lại là Thẩm Bình ở tầng dưới. Thẩm Bình chưa kịp nói gì thì đã thấy khóe miệng Thẩm Vụ cứng lại, tuy sau đó cậu vẫn mỉm cười nhưng nụ cười lại có phần xa cách đến khó hiểu, giọng nói cũng khách sáo quá mức, “Anh hai, là anh à. Giờ mình đi luôn ạ? Hình như còn hơi sớm… Nhưng đi sớm chút cũng được, để Tiểu Nam đỡ phải chờ, em chuẩn bị ngay đây.”
“Không cần phải vội.” Thẩm Bình lắc đầu, đưa túi giấy trên tay ra, ngập ngừng vài giây mới nói, “Trợ lý của anh gửi nhầm một chiếc cà vạt, anh thấy rất hợp với em nên mang đến. Lát nữa đến nhà hàng Âu, em đeo vào chắc sẽ rất hợp.”
Thẩm Vụ chỉ cúi đầu. Hai anh em ở bên nhau cũng đã hơn hai mươi năm, từ những dịp lễ lớn nhỏ, hay chỉ đơn giản là một chuyến công tác xa nhà, Thẩm Bình luôn nhớ mang quà về cho cậu, chưa từng bỏ sót lần nào, cũng chẳng bao giờ cần lý do. Đáy lòng Thẩm Vụ dậy sóng, vừa là vì Thẩm Bình lần đầu tiên phải viện cớ để tặng quà, vừa vì phản ứng đầu tiên trong lòng mình lại là muốn từ chối. Nhưng Thẩm Bình nói đây chỉ là một món phụ kiện bị gửi nhầm, cậu cũng không tiện từ chối, bèn nhận lấy, cười nói, “Vâng ạ, cảm ơn anh hai. Nhưng em không định ăn mặc quá trang trọng, em nói với anh Hoài Chi rồi, bọn em sẽ mặc thoải mái thôi. Anh cũng không cần quá câu nệ đâu.”
Thẩm Bình thấy cậu nhận quà thì khẽ thở phào, cười đáp, “Không sao, anh quen rồi.”
Đến đây, cả hai chợt không biết nói gì thêm. Thẩm Vụ nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi, “Anh muốn… vào ngồi một lát không?”
Nụ cười của Thẩm Bình càng tươi, vội vã bước vào, “Được.”
“Anh cứ tự nhiên nhé.”
Nhưng Thẩm Bình không ngồi ngay, mà chậm rãi đi nửa vòng quanh chiếc sô pha bừa bộn. Thẩm Vụ tiến đến dọn sô pha, cầm hai bộ quần áo lên, “Để em dọn một chút đã…” Đêm qua cậu và Mạnh Hoài Chi đùa nghịch ở chỗ này rất lâu, nhưng chỉ làm bẩn đống quần áo trong lòng cậu, trên ghế vẫn còn sạch.
“Không sao,” Thẩm Bình thoải mái cười. “Phòng em anh còn lạ gì nữa.”
Thấy Thẩm Bình thản nhiên đứng đợi, Thẩm Vụ cũng không ép anh ngồi mà quay sang tủ lạnh lấy đồ uống, “Anh hai uống gì, nước ngọt hay nước trái cây?”
“Nước lọc là được.”
Thẩm Vụ lấy một chai nước khoáng mới ra, nhưng khi quay lại thì thấy Thẩm Bình đã đi sang phía bên kia sô pha. Nơi đó gần bàn làm việc, dưới sàn là một thùng rác màu đen, bên trong chất đầy giấy lau nhàu nhĩ. Hai anh em như bị cùng một sợi dây vô hình kéo theo, ánh mắt đồng loạt nhìn về cùng một hướng, thứ mà đã là đàn ông thì ai cũng hiểu. Thẩm Vụ vội vàng bước tới chắn trước Thẩm Bình, cứng nhắc đưa cho anh chai nước khoáng, “Anh này, nước lạnh không sao chứ ạ?”
Cảm giác tự mình xoay sở hoàn toàn khác biệt với có người bên cạnh, tần suất cao, số lần nhiều, hộp khăn giấy trên bàn trà đầy ắp hiện tại đã dùng hết hơn phân nửa. Hai má Thẩm Vụ bất giác nóng bừng lên. Thẩm Bình đứng đó hồi lâu mà không nhận lấy chai nước, đột nhiên hỏi, “Nhân viên không dọn phòng sao? Rác cũng chưa đổ.”
Thẩm Vụ tránh ánh mắt anh, “À… Em treo bảng miễn làm phiền ngoài cửa rồi cứ thế ngủ thẳng tới trưa.”
Thẩm Bình mỉm cười, chu đáo nói, “Rác cũng sắp đầy rồi, để anh xuống lầu rồi tiện tay đi đổ luôn.”
Lần này thì Thẩm Vụ không thể không giữ tay anh lại, “Không cần đâu ạ!”
Thẩm Bình quay đầu lại, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên mắt kính trong suốt khiến đáy mắt anh cũng dần nhuốm màu u ám. Một lúc sau, anh day day trán, cố kìm nén những cảm xúc tiêu cực không thể phơi bày, hít sâu một hơi rồi hỏi, “Tiểu Vụ… Tối qua, có ai ngủ lại phòng em không?”
Thẩm Vụ lắc đầu, “Không ạ.” Nếu có thì đống khăn giấy đó hẳn đã nằm trong thùng rác phòng ngủ rồi.
“Tiểu Vụ, anh luôn tôn trọng lựa chọn của em, từ học hành đến sự nghiệp, anh không bao giờ can thiệp quá nhiều.” Thẩm Bình nghiêm nghị răn dạy, “Với anh, hút thuốc không phải vấn đề lớn, nhưng nếu em bỏ được thì càng tốt. Nhưng có những thứ tuyệt đối không được đụng vào. Nếu lỡ lây phải bệnh gì… Thì không chỉ sự nghiệp, mà cả cuộc đời em đều sẽ bị hủy hoại.”
Lần đầu tiên bị Thẩm Bình nghiêm túc giáo huấn, cặp mắt hoa đào mở tròn vì ngỡ ngàng. Dù đang trách mắng nhưng Thẩm Bình vẫn dịu dàng, nuông chiều hệt như trong ký ức của cậu. Phải mất một lúc Thẩm Vụ mới hiểu ra. Sự thực là có rất nhiều tay đua có thói quen trải nghiệm “hương vị” của từng địa phương nơi mình thi đấu, người ở những nơi khác nhau thì thân thể cũng sẽ có những đặc trưng riêng biệt. Gương mặt cậu lập tức đỏ lựng, sự khách sáo cố gắng duy trì cũng lập tức tan thành mây khói, “Anh hai à, em đã kết hôn rồi, anh nghĩ gì vậy chứ? Em đâu phải kiểu người đó?”
Thẩm Bình nhíu mày không đáp, nuốt lại bốn chữ “hợp đồng hôn nhân”. Thẩm Vụ lắc đầu, “Tối qua không hề có người ngoài đến phòng em, chỉ có anh Hoài Chi đến thôi.”
“Mạnh Hoài Chi…?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Bình im lặng, ép mình dời mắt khỏi mớ giấy rác nhàu nhĩ kia.
Mạnh Hoài Chi cũng đến sớm hơn giờ hẹn mười lăm phút. Thẩm Vụ không muốn ở lại căn phòng ngột ngạt này thêm phút nào nên ba người lập tức khởi hành đến nhà hàng.
Cả ba ngồi vào bàn trước, một lát sau Nam Đăng Vi mới đến, cậu chàng nhìn thấy Thẩm Vụ đầu tiên, tuy mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười tươi rói, vừa đi vừa vẫy vẫy tay. Bàn bốn người, chỉ còn chỗ bên cạnh Thẩm Bình là trống, Nam Đăng Vi cũng không ngại, điềm nhiên bước tới. Thẩm Vụ đã báo trước rằng tối nay anh trai mình cũng đến, cậu chàng nhìn Thẩm Bình, vừa định lên tiếng chào thì đột nhiên ngẩn ra, “Ơ? Anh… là anh sao?”
Thẩm Vụ nghi hoặc nhìn hai người, Mạnh Hoài Chi thấy vậy bèn nhắc, “Có lẽ hai người gặp nhau lúc Thẩm Bình đến đoàn phim thăm em.”
Thẩm Vụ chợt nhớ đến lần Thẩm Bình đến phim trường thăm mình, cậu chẳng những giả vờ không thấy, mà còn kéo Mạnh Hoài Chi trốn vào lều. Không cần Thẩm Vụ giải thích, Nam Đăng Vi đã tươi cười chào hỏi Thẩm Bình, “Hóa ra anh là anh trai anh Vụ sao? Hồi ở đoàn phim Nhịp đập cuồng nhiệt chúng ta gặp rồi, anh nhớ không?”
Thẩm Bình mỉm cười gật đầu, “Ừ, lần trước quên chưa giới thiệu, tôi là Thẩm Bình. Cậu ngồi đi, ngồi xuống rồi nói.”
Thẩm Vụ nhiệt tình tiếp đãi, “Cậu xem thực đơn đi, thích món gì cứ gọi nhé? Anh hai mời, đừng ngại.”
Nam Đăng Vi nhớ mình từng hứa không làm phiền thế giới của hai người, chỉ khẽ cười, nhấn mạnh lý do buổi họp mặt hôm nay, “Hôm nay họp mặt đội thám hiểm mà, sao lại để anh Thẩm Bình mời được?”
Mạnh Hoài Chi thản nhiên nhìn cậu ta một cái, lạnh giọng đáp, “Vậy thì để tôi mời.”
Nam Đăng Vi: “…”
Thẩm Vụ ra sức xoa dịu, “Anh hai đến thăm anh thi đấu, ngày mai phải về nước làm việc rồi. Cậu đi tàu cũng vất vả, để anh với anh Hoài Chi mời.”
Thẩm Bình đang lật thực đơn bỗng khựng lại, cảm giác những món ăn kỳ công cũng trở nên tẻ nhạt vô vị. Thẩm Vụ cúi đầu, chăm chú xem thực đơn cùng Mạnh Hoài Chi. Rất nhanh các món ăn đã được mang lên, Thẩm Bình gắp tôm hùm cho Thẩm Vụ đầu tiên, “Tiểu Vụ, tôm hùm hấp tỏi là món nổi tiếng nhất ở đây, anh gọi riêng cho em đấy, ăn thử đi.”
Mạnh Hoài Chi làm như không nghe thấy, thong thả cắt bò bít tết rồi bất ngờ đặt miếng đầu tiên vào đĩa của Thẩm Vụ, không nói câu nào.
Thẩm Vụ cầm dĩa, lúng túng không biết làm sao. Lúc này cậu đang khá đói, muốn ăn thịt bò của Mạnh Hoài Chi hơn. Tôm hùm tuy ngon nhưng bóc vỏ rất phiền phức, còn là Thẩm Bình gắp cho… Trong lòng cậu vẫn còn một nút thắt, không thể giả vờ như không có chuyện gì mà thân thiết với Thẩm Bình như trước. Như hiểu được sự khó xử của cậu, Mạnh Hoài Chi bất ngờ lấy con tôm khỏi đĩa cậu. Thẩm Bình không nhịn nổi nữa, “Tiểu Vụ thích tôm hùm, đừng lấy của thằng bé, ở đây còn nhiều lắm.”
“Ừm.”
Mạnh Hoài Chi cúi đầu, đáp qua loa như chỉ để cho có, trừ khi cần thiết, những lúc ăn uống anh sẽ không lên tiếng. Anh biết Thẩm Vụ và anh trai có chút mâu thuẫn, cũng từng cảnh cáo Thẩm Bình tránh xa cậu. Tối qua Mạnh Hoài Chi còn ở phòng Thẩm Vụ, vậy nên khi thấy anh cắt bò cho Thẩm Vụ, còn lấy đi con tôm mình gắp cho em trai, Thẩm Bình nhất thời cũng không tiện nổi giận. Ánh đèn dìu dịu chiếu lên hàng mi dài, đối diện ánh mắt với u ám của Thẩm Bình, Mạnh Hoài Chi vẫn thong thả bóc tôm mà chẳng buồn ngẩng đầu, xong xuôi mới đặt lại vào đĩa của Thẩm Vụ. Anh lau sạch tay mới ngước mắt lên, “Tôi đang bóc tôm cho em ấy, anh không thấy sao?”