Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 25



Ngày hôm sau, Thẩm Vụ đến phim trường quay phim. Trong giờ nghỉ, cậu đang nghiên cứu kịch bản thì nhận được tin nhắn từ “M”: Đến lều số 7 đi.

Thẩm Vụ nhìn Nam Đăng Vi ngồi đối diện, cậu chàng xuất thân từ học viện điện ảnh chính quy, cũng có thể coi như thầy dạy diễn xuất của cậu. Cậu gập kịch bản lại, ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Tiểu Nam, sang lều số 7 với anh đi?”

Nam Đăng Vi không hỏi có chuyện gì mà đồng ý ngay. Thẩm Vụ dẫn thụ chính đến một chiếc lều trong góc khuất. Nụ cười thường trực trên mặt Nam Đăng Vi bỗng chốc cứng đờ khi thấy người trong lều, cậu cúi người lịch sự chào hỏi, “Chào tiền bối Mạnh.”

Thẩm Vụ giải thích đơn giản, “Em đang tập diễn với Tiểu Nam.”

“Hai đứa có cảnh cần phối hợp à?” Mạnh Hoài chi hỏi.

“Vâng, nhưng không nhiều lắm,” Thẩm Vụ đáp. “Chủ yếu là Tiểu Nam dạy em. Tuy cậu ấy chỉ diễn một vai phụ nhỏ nhưng đã cẩn thận nghiên cứu kịch bản của tất cả các vai chính, còn hiểu rõ hơn cả em…”

Không phải cậu khen Nam Đăng Vi để xúc tác tình cảm giúp hai người kia, mà là vì sự chuyên nghiệp của đối phương hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cốt truyện chủ yếu viết về chuyện yêu đương của hai người, sự nghiệp của Nam Đăng Vi không được mô tả kỹ, từ góc nhìn của người đọc thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, như có thể một bước lên trời. Nhưng sau khi tiếp xúc trực tiếp với Nam Đăng Vi, Thẩm Vụ mới biết sự nghiệp của cậu ta hoàn toàn là do tự mình nỗ lực, làm đâu chắc đấy. Không nghĩ đến chuyện đó nữa, Thẩm Vụ lại hỏi, “Sao anh lại đến đây?” Hơn nữa lần này còn đến một mình.

“Đúng lúc không có việc gì nên anh đến thăm.” Mạnh Hoài Chi đưa một túi nilon lớn cho cậu, “Trên đường có một tiệm bánh, mua mấy thứ cho em.”

Thẩm Vụ nhận lấy chiếc túi nặng trĩu, phải ôm bằng cả hai tay, “Anh mua gì đó?” Cậu lấy ra một hộp tiramisu, đột nhiên khựng lại, nhớ đến lần trước uống sạch trà sữa thụ chính đưa cho trước mặt anh, bèn lấy cớ, “Sao anh mua nhiều đồ ngọt thế? Em đâu có thích ăn.”

Mạnh Hoài Chi chẳng hề bất ngờ, “Ừ, anh biết. Mấy món này đều là loại ít đường, còn có kẹo m*t nữa.”

“Ồ…”

Mạnh Hoài Chi bình thản nói ra sự thật, “Không phải ngày nào em cũng uống trà sữa ở phim trường đấy sao.”

Thẩm Vụ im lặng càng lâu, biết vậy đã không đưa Nam Đăng Vi theo rồi, cậu chẳng muốn bị cuốn vào tình cảnh khó xử này chút nào. Thẩm Vụ cọ cọ chóp mũi, nghiêm túc bịa chuyện, “Em toàn uống loại không đường mà. Vừa nãy uống trà sữa rồi nên không ăn được mấy món này nữa đâu, em đang quay phim, cần phải giữ dáng.” Dứt lời, cậu dứt khoát ấn cả hộp tiramisu và túi nilon to bự vào lòng Nam Đăng Vi, “Tiểu Nam, cậu ăn đi.”

Mạnh Hoài Chi nhìn theo chiếc túi, cuối cùng nhìn về phía Nam Đăng Vi. Ánh mắt quan sát rất bình thường nhưng nhưng Nam Đăng Vi lại cảm thấy như đứng đống lửa ngồi đống than. cầm bánh trên tay, không ăn không được mà ăn cũng không xong. Bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, tròng mắt cậu chàng đảo lia lịa, “Ờm, anh Thẩm, tiền bối Mạnh, nhiều bánh quá, hay để em mang đi chia cho đạo diễn Ôn và mọi người nhé.”

Thẩm Vụ chưa kịp nói gì thì Mạnh Hoài Chi đã nhanh chóng “Ừ” một tiếng, như muốn Nam Đăng Vi đi càng nhanh càng tốt. “Vậy em đi đây,” Nam Đăng Vi vội vã chuồn mất.

Một lát sau, Mạnh Hoài Chi mở lời, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng, “Em có muốn đóng vai nam chính không?”

“Sao ạ?” Thẩm Vụ sửng sốt, “Nam chính không phải Tề Thế Tuấn sao?”

“Ừ, anh chỉ hỏi em có muốn không thôi.”

“Sao anh lại hỏi thế? Chẳng lẽ anh muốn giúp em lấy vai nam chính hả. Thôi bỏ đi, đạo diễn Ôn nói vai nam thứ nổi bật hơn, như được đo ni đóng giày cho em vậy, em cũng thấy nam thứ tốt hơn.”

Mạnh Hoài Chi không trả lời, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Thẩm Vụ cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp, vô thức nói tiếp, “Không phải anh định cho em đi cửa sau đấy chứ, em không diễn được đâu, cũng quá là thiếu đạo đức…”

Mạnh Hoài Chi hỏi lại, “Em thấy sao?”

Thẩm Vụ quả quyết, “Anh không phải loại người đó.” Trong tiểu thuyết cũng không phải.

Mạnh Hoài Chi không đáp, nụ cười nhẹ chứa đầy ý tứ sâu xa. Thẩm Vụ khó hiểu nhíu mày. Lại thấy khóe môi mỏng của Mạnh Hoài Chi hiếm khi cong lên, cảm giác lạnh lùng xa cách cũng giảm đi đáng kể, khiến Thẩm Vụ vô tri vô giác nói ra những lời trong lòng, “Anh giúp em đi cửa sau như vậy sẽ truy thê hỏa táng tràng đó.”

Mạnh Hoài Chi cũng nhíu mày, “Truy thê hỏa táng tràng…?”

Thẩm Vụ tự ý thức được mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy, “Giống như trong tiểu thuyết vậy, nam chính dù có yêu thương nữ chính đến đâu thì cũng phải có giới hạn. Nếu bị tình yêu làm mờ mắt, lợi dụng chức quyền, lấy việc công làm việc tư thì quá là suy đồi rồi. Nữ chính yêu anh ta không chỉ vì anh ta yêu mình, mà còn vì anh ta là người tốt, có đạo đức, có năng lực, xuất sắc ở mọi mặt nữa.” Thẩm Vụ nói rất thuyết phục, tự mình nghe cũng thấy có lý. Khác với những người từng đọc vô số tiểu thuyết mà vẫn mơ màng, cậu có hẳn một cuốn tiểu thuyết tình cảm đầy trắc trở khắc sâu trong đầu.

Mạnh Hoài Chi nghe vậy im lặng hồi lâu. Anh không chắc rằng có tình cảm đặc biệt với cậu em trai mười bốn tuổi có nằm trong phạm vi “suy đồi” hay không. Thẩm Vụ không để ý lắm, tiếp tục phân tích từ một góc độ khác, “Nam chính và nữ chính có nhiều cảnh tình cảm quá, em không diễn nổi đâu.” Chưa từng yêu đương thì làm sao mà diễn, dù có phát huy như chính bản thân cậu ngoài đời thực cũng không nổi.

Mạnh Hoài Chi hơi nhướn mày khi nghe mấy chữ “cảnh tình cảm”, đợi Thẩm Vụ diễn thuyết xong mới kết luận, “Thôi, em vẫn nên đóng vai nam thứ thì hơn.”

“Chẳng phải em đang đóng đây sao,” Thẩm Vụ cười khẽ. 

Mạnh Hoài Chi nhìn cậu, khóe môi nhẹ cong lên.

***

Nam Đăng Vi đưa củ khoai lang phỏng tay kia cho đạo diễn rồi thẫn thờ lang thang khắp nơi, vô tình đụng phải một người. Cậu chàng vội lùi lại mới ngẩng đầu lên, “Xin lỗi xin lỗi, tôi không để ý, xin lỗi…”

“Không sao.”

Vừa nhìn người đối diện, cậu đã sững sờ. Anh ta khá cao, gương mặt điển trai mang nét ôn hòa, sống mũi cao, chiếc kính gọng bạc càng khiến anh toát lên một vẻ nhã nhặn, xa cách. Nam Đăng Vi đã gặp được vô số trai xinh gái đẹp trong làng giải trí, còn có trai đẹp top đầu Thẩm Vụ ngày nào cũng lượn lờ trước mắt nên cũng miễn dịch được đôi chút. Lúc thấy mặt người đàn ông này, thay vì kinh ngạc, cậu lại cảm thấy quen thuộc, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra mình từng nhìn thấy ở đâu. Cậu đứng đó tò mò hỏi, “Anh… Anh là?”

Thẩm Bình xỏ tay vào túi áo khoác, cúi đầu mỉm cười ôn hòa, “Ừm.” Anh ta chỉ nhìn cậu một cái rồi nhìn ra xa, như đang tìm ai đó. Phía xa, Thẩm Vụ lơ đãng nhìn về phía này, có lẽ do sự liên kết về huyết thống nên tình cờ chạm mắt với đối phương. Cặp mắt mông lung phía sau mắt kính chợt sáng lên, Thẩm Bình mỉm cười, lặng lẽ hướng về phía cậu chào hỏi, giống như vô số lần trước.

Thẩm Bình xuất hiện ở đoàn phim cũng không lạ. Khác với ngôi sao đình đám Mạnh Hoài Chi không tiện đến những nơi đông người, Thẩm Bình là người duy nhất luôn ủng hộ sự nghiệp của Thẩm Vụ vô điều kiện, thỉnh thoảng anh cũng sẽ đến đội đua hoặc ký túc xá thăm cậu, lần này đến phim trường cũng vậy. Thẩm Vụ thì ngược lại, như bị bỏng mà vội vã rời mắt, dùng diễn xuất vụng về giả vờ như không thấy. Cậu cúi gằm mặt, nắm chặt tay áo người bên cạnh, run giọng gọi, “Anh Hoài Chi…”

Thấy Thẩm Vụ chỉ gọi mình mà không nói thêm gì nữa, Mạnh Hoài Chi nhìn đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch của cậu, nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn thấy Thẩm Bình đứng phía xa. “Em đang trốn Thẩm Bình à?” Anh khẽ hỏi.

“Vâng…” Thẩm Vụ quay mặt đi, mắt dán chặt xuống đất, tuy vậy vẫn không muốn chỉ trích sau lưng anh trai, chỉ nói, “Em không muốn để anh ấy phát hiện chuyện chúng ta kết hôn giả.”

Cậu trằn trọc suy nghĩ suốt mấy đêm, cuối cùng tìm ra một lý do hợp lý cho những hành động kỳ lạ của Thẩm Bình: anh ấy không muốn mình được sống yên ổn. Ý nghĩ ấy như một tảng đá nặng đè lên lồng ngực khiến cậu không thở nổi, nhưng một khi đã nghĩ đến nó thì không thể ngừng lại. Sự nuông chiều của Thẩm Bình đã gián tiếp dẫn đến cái chết của cậu, sự ủng hộ và bảo vệ vô điều kiện của anh khiến cậu ngày càng mâu thuẫn với ba mẹ… Trong tiểu thuyết, trong vòng ba tháng cuộc đua F1 diễn ra, cậu liên tục gặp vấn đề với động cơ như chết máy giữa đường, bốc khói trắng hay cháy nổ dẫn đến phải dừng lại giữa chừng hoặc đâm vào hàng rào, dù không lần nào nghiêm trọng nhưng cũng đủ để khiến ba mẹ cậu sợ hãi.

Khi về về nhà sau cuộc đua, quả nhiên Thẩm Vụ lại khắc khẩu với ba. Lần này có lẽ ông đã giận đến mất lý trí, hoàn toàn không màng đến tình cảm mà thẳng tay giam lỏng cậu lại, cắt đứt sinh hoạt phí và ra lệnh cấm bạn bè trong đội đua giúp đỡ cậu. Cuối cùng, tất nhiên là Thẩm Bình thả cậu ra, còn nói mình sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc và sẽ ủng hộ cậu theo đuổi bất kỳ đam mê nào.

Và rồi không lâu sau đó, Thẩm Vụ chết. Vì động cơ mất kiểm soát nên chiếc xe đua đã đâm nát hàng rào, lao thẳng vào tường. Nếu như Thẩm Bình ủng hộ việc kết hôn với Mạnh Hoài Chi cũng vì không muốn cậu được hạnh phúc… Thẩm Bình dường như hiểu rõ hơn cả cậu, rằng Mạnh Hoài Chi bạc tình không thể đem lòng yêu bất cứ ai, mà mãi đến khi biết được nội dung tiểu thuyết cậu mới nhận ra điều đó, thêm vào đó là định mệnh không thể thay đổi, vậy nên lại càng cảm thấy hụt hẫng.

Thẩm Vụ cụp mắt nắm chặt tay áo anh, lặp lại, “Em không muốn để anh ấy biết chúng ta…” Cậu đột nhiên ngừng lời, ngước mắt lên, Mạnh Hoài Chi gỡ bàn tay đang nắm áo mình ra. Nửa câu còn lại vẫn gắng gượng thốt ra, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy. “…Chỉ kết hôn giả mà thôi.”

Không biết Mạnh Hoài Chi có nghe rõ hay không, gương mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng bàn tay kéo lấy tay cậu lại ấm áp vô cùng. Thẩm Vụ tròn mắt ngạc nhiên. Mạnh Hoài Chi bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, tựa như mặt biển xanh biếc nâng niu một mảnh gỗ vỡ nát. Bên dưới tay áo, ở nơi không ai thấy được, những ngón tay thon dài lặng lẽ đan vào tay cậu như cá. Đầu óc Thẩm Vụ trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh. Nếu vừa rồi cậu còn đang nghĩ cách tránh Thẩm Bình thì hiện giờ đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

Ở khoảng cách xa, Thẩm Bình chỉ có thể nhận ra hai bóng dáng nổi bật và đôi tay đan vào nhau, tuy không nhìn rõ biểu cảm nhưng anh hiểu Thẩm Vụ, người em trai đã ở bên anh từ nhỏ tới lớn. Trước đây, lần nào Thẩm Vụ nhìn thấy anh cũng sẽ cười tươi chạy đến gọi to “Anh ơi”. Bé con Thẩm Vụ mới cao đến đầu gối anh sẽ dùng chất giọng non nớt gọi “Anh ơi”, sẽ ôm chân anh, nài nỉ anh chơi với mình. Thẩm Vụ nhỏ hơn nữa còn chưa biết nói, chưa biết gọi anh, đi cũng chưa vững, nhưng cậu bé vẫn sẽ kiên định lẫm chẫm bước từng bước về phía anh. 

Nam Đăng Vi không nhận ra Thẩm Bình đang thất thần, tốt bụng đề nghị, “Anh tìm ai sao? Tôi có thể giúp anh tìm người đó…”

Thẩm Bình suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, một lúc lâu sau mới lơ đễnh trả lời Nam Đăng Vi, “Không có gì, cảm ơn cậu.” Anh gật nhẹ đầu tạm biệt rồi quay đi, dần dần đi khuất khỏi tầm mắt Nam Đăng Vi.

***

Mười ngón tay đan vào nhau, không rõ là ai nắm tay ai. Cơ thể hành động trước cả suy nghĩ, đến khi Thẩm Vụ nhận ra thì cậu đã kéo Mạnh Hoài Chi trốn vào lều. Nam Đăng Vi nhìn theo bóng người đàn ông kỳ lạ kia đi xa, như cảm nhận được gì đó mà quay sang hướng anh từng nhìn, nhưng nơi đó lại không một bóng người.

Thẩm Vụ kéo Mạnh Hoài Chi đến chỗ không người, hiện tại mới thực sự giống như bị bỏng, dù là trái tim đang dồn dập, đầu óc trống rỗng hay đôi bàn tay đang nắm lấy nhau đều nóng đến phát sợ. Thẩm Vụ đột ngột rụt tay lại, cậu cúi gằm mặt, dường như chưa thoát khỏi cảm xúc nặng nề mà Thẩm Bình mang đến, giọng điệu cũng trở nên rầu rĩ, “Được rồi ạ.” 

Mạnh Hoài Chi cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị hất ra của mình, một lát sau mới ngẩng đầu. Thẩm Vụ đã quay mặt đi, đưa lưng về phía anh. Mạnh Hoài Chi thoáng sững sờ, đôi vành tai như vầng trăng nhỏ kia dường như hơi ửng đỏ. 

Thẩm Vụ đã bình tĩnh lại, lúc quay qua nhìn anh đã không còn biểu hiện gì khác thường, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Bình, trạng thái của cậu rõ ràng không ổn. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Vụ vẫn luôn ngưỡng mộ và tin tưởng anh trai mình, đương nhiên là thân thiết hơn Mạnh Hoài Chi nhiều. Chuyện hai anh em cãi nhau đúng là hiếm thấy, trừ khi Thẩm Vụ đơn phương bướng bỉnh, ngang ngược vô lý, còn Thẩm Bình lúc nào cũng là một người anh dịu dàng và bao dung. Trong mắt mọi người đều là vậy, nhưng trong mắt Mạnh Hoài Chi, Thẩm Bình cũng chỉ là người ngoài, còn Thẩm Vụ thì không, vì vậy anh chỉ hỏi Thẩm Vụ, “Thẩm Bình làm gì rồi?”

Thẩm Vụ sửng sốt, miễn cưỡng mỉm cười, “…Không có gì đâu ạ.”

Mạnh Hoài Chi chăm chú nhìn cậu, phân tích từng biểu hiện nhỏ nhất rồi nói, “Có chuyện gì không vui em có thể nói với anh.” 

Thẩm Vụ thà rằng anh lải nhải, ra vẻ bề trên truy hỏi tại sao lại giận Thẩm Bình, hoặc trách mình vô cớ gây rối còn hơn, vậy mà anh chỉ hỏi em không vui sao. Thẩm Vụ cọ cọ chóp mũi, cặp mắt hơi ngấn nước không dám đối diện với anh, cố tỏ ra thản nhiên nói, “Chẳng lẽ… Anh còn muốn ra mặt bênh vực em sao.”

Đáp lại ngữ điệu đầy ngập ngừng của cậu là một câu khẳng định chắc nịch, “Ừ.”

Thẩm Vụ không muốn nói về Thẩm Bình nữa, nói đùa, “Nếu anh có thể đổi chỗ với anh ấy một lát thì tốt rồi.”

Mạnh Hoài Chi im lặng một lát mới lên tiếng, dứt khoát từ chối mối quan hệ huyết thống trên trời rơi xuống này, “Nhưng anh vẫn sẽ đứng về phía em.”

“Được thôi.” Thẩm Vụ không mấy bận tâm. Như nhớ đến màn nắm tay vừa rồi, cậu nhắc lại chuyện kết hôn của hai người, “Lúc nãy anh đã giúp em rồi, nếu lần sau anh cần em sẽ diễn cùng anh.” Nói xong cậu bắt đầu tiễn khách, “Dạo này anh bận lắm phải không? Không còn chuyện gì nữa rồi, anh về sớm đi.”

Mạnh Hoài Chi đến thăm đoàn phim nhưng chỉ ở lại chưa đầy nửa giờ đã rời đi, thậm chí còn chẳng gặp mặt đạo diễn Ôn Thế Hoa, ngàn dặm xa xôi đến đây dường như chỉ để nhìn Thẩm Vụ một cái. Thẩm Vụ lắc đầu bỏ qua cảm giác kỳ lạ đó, đến chỗ Ôn Thế Hoa, vị đạo diễn này tươi cười cảm ơn cậu cực kỳ nhiệt tình, “Tiểu Thẩm khách sáo quá rồi, tiệm bánh này cũng khá đắt đấy. Anh không ăn hết, nếu cậu không ngại thì lấy ra chia cho mọi người cùng ăn nhé?”

Thẩm Vụ không hiểu ra sao. Thấy Nam Đăng Vi nháy mắt với mình, cậu lập tức hiểu ra. Chuyện Mạnh Hoài Chi đến thăm đoàn phim không tiện nói ra nên Nam Đăng Vi đã đẩy công lao cho cậu. Ôn Thế Hoa lục lọi trong túi, đột nhiên “A!” một tiếng, lấy ra một chiếc hộp sắt xinh đẹp và tinh xảo, bên trong chứa đầy kẹo m*t đủ màu. Thấy ngày nào Thẩm Vụ cũng ngậm kẹo, Ôn Thế Hoa lập tức đưa chiếc hộp cho cậu, “Kẹo m*t thì cậu giữ lại mà ăn. Con trai anh cũng thích loại này, Xylitol không hại răng. Nhưng mà hơi đắt, mẹ thằng bé không hay mua.”

Thẩm Vụ ngơ ngác nhận lấy hộp kẹo Mạnh Hoài Chi mua cho. Cậu tiện tay bóc một cái, chiếc kẹo m*t màu hồng trong vắt thoang thoảng mùi trái cây. Ôn Thế Hoa ghé đầu sang, “Ha! Cậu may mắn ghê, hình xe đua này là bản secret đấy.” Thẩm Vụ cũng đã nhìn rõ hình chiếc xe đua được in nổi trên kẹo, Ôn Thế Hoa tủm tỉm cười bên tai cậu, “Đáng yêu nhỉ. Với bọn trẻ thì đúng là hơi trẻ con, nhưng với cậu thì quá hợp rồi.”

Thẩm Vụ phì cười, cảm giác nặng nề do Thẩm Bình mang đến hoàn toàn tan biến. Cậu xoay xoay que nhựa trong tay, nhìn viên kẹo màu hồng lấp lánh dưới ánh nắng.