Đường Như Ý bên này cũng không hề nhàn rỗi. Nàng đi đến tiệm rèn và tiệm tạp hóa trước, nồi sắt, thùng gỗ đều phải chuẩn bị thêm vài cái, dù sao thì số lượng hiện tại ngày càng lớn.
Hai bên đặt hàng xong, nàng trực tiếp đi đến sạp thịt heo, tìm ông chủ sạp.
"Ông chủ."
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ông chủ vui vẻ như gặp được Thần Tài. Đúng vậy, hiện tại Đường Như Ý chính là đại kim chủ của hắn.
"Ây da, Đường nương tử, nàng đến vào giờ này, có chuyện gì sao?"
"Ông chủ, có lẽ sau này số lượng chân gà, chân vịt, cùng với nội tạng heo mà ta cần, phải tăng thêm. Ta muốn hỏi, bên ngươi có thể có đủ lượng hàng như vậy không?"
"Hiện tại nội tạng heo mỗi ngày đã cần đến mười bộ, chân gà chân vịt mỗi ngày cũng phải hơn trăm cân, bây giờ lại còn muốn tăng thêm."
Ông chủ nghe xong, tặc lưỡi một tiếng, nheo mắt cười nói "Ây da, Đường nương tử, việc làm ăn của nàng sắp bay lên trời rồi sao?"
Đường Như Ý chẳng hề khiêm tốn, cười gật đầu "Phải. Cho nên, ông chủ ngươi ở đây, có thể đảm bảo được lượng hàng không? Đương nhiên, chất lượng cũng phải đảm bảo."
Chủ quán suy nghĩ một lát, đáp: “Chỗ ta lúc này e là không có sẵn nhiều đến thế. Tuy nhiên, nếu chúng ta đã hợp tác, ta sẽ đứng ra giúp cô thu mua. Nàng chỉ cần sắp xếp người tới lấy hàng định kỳ là được, như vậy có ổn không?”
Đường Như Ý thấy cách này cũng ổn thỏa, thầm nghĩ nhà nào có thể mỗi ngày đều tự tích trữ được lượng lớn nội tạng heo cùng chân gà vịt như vậy chứ?
“Vậy thì được thôi, ông chủ cứ giúp ta thu mua, đến lúc đó ta sẽ để huynh trưởng trực tiếp tới lấy hàng là ổn.”
Sau khi xác định xong số lượng cần thiết mỗi ngày cùng giá thu mua cuối cùng với chủ quán thịt heo, Đường Như Ý không chậm trễ thêm, vội vã quay về tiểu viện. Dù sao việc nhà vẫn còn bề bộn.
Nhưng vừa tới cửa, nàng đã trông thấy một bóng người quen thuộc.
“Phùng quản gia, người đây là?”
Cuối cùng cũng chờ được người, Phùng quản gia vội vàng bước tới, cười híp mắt nói: “Nàng khiến ta phải chờ lâu quá, ta đã tới đây từ lâu rồi, hỏi thăm thì biết nàng đã ra ngoài, nên ta đành ở đây chờ nàng.”
Đường Như Ý nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói: “Ta chẳng phải vừa ra ngoài làm việc sao? Người ngoài không biết còn tưởng Phùng quản gia đang chặn cửa đó.”
“Ha ha ha, Đường nương t.ử thật là hài hước.” Phùng quản gia cười vẻ hòa nhã.
Nhớ tới chính sự, Phùng quản gia vội vã nói: “Hôm qua ta đã tâu với viên ngoại nhà ta về ý định muốn chia lợi nhuận với Vọng Nguyệt Lâu của nàng. Ý của viên ngoại là muốn trực tiếp mua đứt công thức này. Nàng tính sao đây?”
Đường Như Ý cười lạnh trong lòng. Cái gì mà ‘uống nước nhớ nguồn’ chứ, Lý viên ngoại đây rõ ràng là muốn ‘qua cầu rút ván’ rồi.
Trên mặt nàng lại lộ vẻ xin lỗi, cười nói: “Thật ngại quá, Phùng quản gia…”
Thấy thái độ Đường Như Ý thay đổi, Phùng quản gia lập tức có chút sốt ruột, vội vàng hỏi: “Đường nương tử, ý ‘ngại quá’ của nàng là gì?”
Trong lòng hắn lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ…
Đường Như Ý chậm rãi nói: “Phùng quản gia, ta đã sớm nói rồi, Vọng Nguyệt Lâu đã từng giúp ta khi ta khốn khó nhất. Cho nên một khi có vật phẩm tốt, ta đương nhiên sẽ nghĩ tới Vọng Nguyệt Lâu đầu tiên.”
“Nhưng nếu viên ngoại muốn qua cầu rút ván, hoặc có ý định muốn thâu tóm ta, thì chắc chắn là không thể nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phùng quản gia há miệng, còn định nói thêm gì đó, nhưng Đường Như Ý không đợi hắn cất lời, lại tiếp tục:
“Công thức tiểu long hà, hiện tại ta không định ủy quyền cho bất cứ tửu lâu nào, cũng sẽ không bán công thức. Ta quyết định tự mình kinh doanh. Ai cần hàng thì cứ tới chỗ ta mà lấy. Về giá cả, ta sẽ đối xử bình đẳng như nhau.”
Sắc mặt Phùng quản gia lập tức trở nên khó coi. Nhưng hắn cũng chẳng biết nói gì, dẫu sao lời nàng nói cũng không sai. Hôm qua chính nàng đã tới tìm Vọng Nguyệt Lâu, muốn nơi này chiếm được tiên cơ.
Sau khi trở về, hắn đã truyền đạt nguyên vẹn yêu cầu của Đường nương t.ử cho viên ngoại. Song, viên ngoại lại tỏ vẻ kiêu ngạo, cho rằng việc kinh doanh của Vọng Nguyệt Lâu đã vững chắc, lại nghĩ Đường nương t.ử chỉ là một tiểu nữ tử, không làm nên sóng gió gì, nên mới cố ý muốn nắm thóp nàng.
Ai ngờ, Đường nương t.ử đâu phải là người đơn giản, đã sớm có tính toán, bây giờ thì hay rồi, công toi.
“Đường nương tử, chuyện này… cũng không phải do ta quyết định được.” Phùng quản gia nói trong sự ngượng nghịu.
Đường Như Ý khẽ cười, giọng điệu điềm nhiên: “Phùng quản gia, ta biết người là một người tốt. Hơn nữa, nếu khi trước không phải nhờ người kết nối, ta cũng không thể tiếp cận được việc kinh doanh với viên ngoại, cho nên ân tình của người, ta luôn ghi nhớ.”
“Nhưng người cũng cần phải hiểu cho ta, yêu cầu như thế của viên ngoại, ta thật sự không thể nào đáp ứng.”
Phùng quản gia gật đầu, biết chuyện này tới đây là kết thúc. Hai người hàn huyên đôi câu, rồi hắn cáo từ rời đi.
Đường Như Ý vừa bước vào sân, Tôn thẩm đã đón tới hỏi: “Cô nương, vừa nãy có một vị ăn mặc như quản gia đến tìm nàng, nàng đã gặp chưa?”
Đường Như Ý gật đầu: “À, ta gặp rồi, là quản sự của Vọng Nguyệt Lâu.”
Tôn thẩm cũng gật đầu: “Ta thấy hắn cũng là người có thân phận, vốn định mời hắn vào trong chờ nàng, nhưng hắn không chịu, ta cũng đành chịu, chỉ có thể để hắn chờ ở ngoài cửa.”
Đường Như Ý gật đầu, rồi nói: “Thẩm à, ta đã mua mấy cái nồi, còn có vài chiếc thùng gỗ, sắp tới các người sẽ phải bận rộn đấy.”
Tôn thẩm mặt mày rạng rỡ: “Hay quá, hay quá, bận rộn một chút mới tốt, mấy ngày nay ta sắp nhàn rỗi đến phát bệnh rồi.”
Đường Như Ý tiếp lời: “Ba ngày nữa sẽ có người đến đây lấy giá đỗ đi bán, đến lúc đó Tôn thẩm giúp ta kiểm soát một phen. Ta đã sai Đại Hổ huynh mua cân nhỏ rồi, khi đó người hãy phân phát cho mọi người. Sau này nếu họ không làm nữa, hãy bảo họ trả cân lại, chúng ta kiểm tra thấy ổn thỏa sẽ hoàn lại tiền đặt cọc cho họ.”
Nàng chợt nhớ ra, bèn hỏi: “Đúng rồi, trong số các người có ai biết tính toán sổ sách không?”
Lúc này, Lý Cường Quốc từ trong nhà bước ra, gãi đầu nói: “Cô nương, ghi chép đơn giản thì ta làm được, nhưng nếu quá phức tạp thì e là ta không kham nổi.”
Đường Như Ý mắt sáng lên, cười nói: “Cường T.ử ca, huynh quả là toàn năng, sao việc gì cũng biết vậy! Chỉ cần huynh giúp ta ghi chép sổ sách đơn giản, thống kê lại là được.”
Lý Cường Quốc đang lo không có việc gì làm, lập tức gật đầu: “Vậy được, việc ghi sổ này cứ để ta gánh vác.”
Lưu Đại Hổ xách theo một chuỗi cân lớn bước vào.
“Đại Hổ ca, huynh quả là nhanh nhẹn, hành động nhanh thật đấy!”
“Hôm nay có Hữu Phúc huynh trông chừng sạp bán giá đỗ, nên ta vội vã đi tới tiệm tạp hóa mua cân. Một lần cần tới mấy chục cái, ta cũng lo cửa hàng không đủ hàng, may mắn là đã mua được tất.”
Đang nói chuyện, Đường Hữu Phúc bên kia cũng quay về. Hôm nay giá đỗ bán khá chạy, người đông đúc, rất náo nhiệt.
Ba người bàn bạc, quyết định buổi chiều sẽ đi thu mua đậu nành về. Dù sao kiểu kinh doanh này không thể kéo dài lâu, chắc chắn sẽ có người bắt chước, nên phải thu mua đậu nành về trước đã.
Đường Như Ý trong lòng đã có tính toán riêng, dù cho sau này giá đỗ không bán được nữa, nàng vẫn còn những đường đi khác, không sợ không kiếm được tiền.