Khi mà Gwak Byeong-gi còn đang luống cuống, 4-5 giây trôi qua thật nhanh.
"Chuyện gì vậy?"
"À, không phải là...?"
"Có phải các anh mới bảo tôi đừng chạm vào nó không?"
Thợ săn cấp F bình thản vuốt nhẹ chuôi kiếm ma pháp.
Cảnh tượng đó giống như một người đang thư thái chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
"Xin lỗi, nhưng tôi cần phải tự mình chạm vào mới có thể đánh giá chính xác. Bây giờ có cần tôi bỏ xuống không?"
"Ơ, à, không... không cần."
Vậy mà, một thợ săn cấp A chỉ vài giây sau khi chạm vào thanh kiếm và kêu la rồi ngất đi, giờ đây cậu ta lại bình tĩnh cầm thanh kiếm ấy.
Trong khi trước đó, những thợ săn dày dạn kinh nghiệm đều không thể chịu nổi sức mạnh đặc biệt của thanh kiếm và lần lượt ngã xuống.
‘Cái sức mạnh khủng khiếp đó mà cậu ta có thể chịu được sao?’
Người đàn ông tóc vàng, trên người mặc áo xà cừ, lúc này vẫn chỉ lặng lẽ nghiên cứu thanh kiếm.
Cậu ta không chút sợ hãi, trực tiếp cầm lấy lưỡi kiếm sắc nhọn và thì thầm.
"Chắc là tốc độ hấp thụ khá mạnh nhỉ?"
Giọng nói của cậu ta nghe như thể không hề cảm nhận được gì.
Gwak Byeong-gi cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu cậu ta có thể dễ dàng xử lý thanh kiếm, một thứ có thể hút cạn sức mạnh của người khác như vậy, thì...
Hiển nhiên, cậu ta không thể hiểu được tình hình của những người khác.
Chênh lệch trình độ quá lớn.
‘Hội trưởng định kéo kiểu người gì vào hội thế?’
Sau khi hoàn thành việc đánh giá, Kim Gi-ryeo đặt thanh kiếm về đúng vị trí.
Tất cả mọi người đều im lặng nín thở. "Cheng", âm thanh sắc bén của thanh kiếm chạm vào đáy hộp vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"..."
Không khí ngưng đọng lại ngay khi một người có thể chịu được lời nguyền của thanh kiếm xuất hiện.
Kim Gi-ryeo quan sát, rồi lặng lẽ nghĩ thầm.
‘Ơ? Chỉ là để lại một chút dấu vân tay thôi mà mọi người đã căng thẳng vậy sao?’
Với thái độ bình tĩnh này, có thể đoán được rằng, thực chất cậu ta đã không hề bị hấp thụ ma lực
‘Mà này, đây cũng chỉ là một món pháp khí đơn giản thôi.’
Như mọi người đều biết, đây là loại trang bị yêu cầu một cái giá đặc biệt, giống như ma cà rồng vậy.
Tuy nhiên, các pháp sư nếu để ma lực của mình hoàn toàn biến mất sẽ chết đi.
Một thanh kiếm giết chết chủ nhân của mình sao?
Ai mà lại muốn sở hữu thứ đó chứ?
Chính vì vậy, thanh kiếm này đã được thiết lập một cơ chế an toàn cơ bản.
Khi lượng ma lực trong cơ thể giảm xuống mức tối thiểu cần thiết để duy trì sự sống, quá trình hấp thụ sẽ tự động dừng lại.
‘Chắc chắn khi mà một thợ săn có ma lực cấp F, hấp thụ sẽ tự dừng lại.’
Những thợ săn trước đây đã gào lên và ngất đi, là vì khi lượng ma lực cấp A giảm xuống một cách nhanh chóng, cơ thể họ không chịu nổi cơn đau dữ dội.
Vậy tại sao Kim Gi-ryeo lại không sao?
Rất đơn giản.
Ma lực của anh đã ở mức cạn kiệt từ lâu rồi…
Những người khác có thể cảm nhận sự rơi khi họ bị rơi từ tầng 10 hay tầng 9, nhưng Kim Gi-ryeo thì chỉ đứng yên ở tầng 1, chẳng có sự tác động nào.
Cấp F thì tương đối thoải mái hơn với lời nguyền của thanh kiếm.
Tuy nhiên, phía Ma Tháp Hàn Quốc không thể nào hiểu được điều này.
"Thợ săn, tay cậu có sao không?"
"Tay tôi á? Không sao đâu."
Nếu là một người chưa thức tỉnh mà chạm vào thanh kiếm, ma lực của nó có thể phản lại và khiến tay họ bị cháy rụi.
‘Dù thợ săn cấp F cũng chỉ bị hấp thụ một phần, nhưng nếu người không có ma lực gì mà cầm thanh kiếm thì lại là chuyện khác.’
Ma Tháp do có chính sách chọn lọc nghiêm ngặt nên không có ai dưới cấp C trong hội.
Vì vậy, việc sử dụng trang bị với thợ săn cấp thấp chưa được kiểm chứng.
Thêm nữa trước kia, đã có trường hợp một người bình thường bị thương khi cầm trang bị thợ săn. nên vì vậy chắc họ cho là những người thức tỉnh mới cầm được thanh kiếm này. Chứ thật ra người bình thường hay thợ săn cấp F cầm nó thì nó chỉ như dao chặt thịt thôi.
“Dù sao thì giờ tôi sẽ thông báo kết quả phân tích.”
Khi mọi người vẫn còn đang ngỡ ngàng, cứng đờ vì sự bất ngờ.
Kim Ki-ryeo bắt đầu công việc của mình.
“Nhưng liệu điều này có thực sự quan trọng không? Điều tra của các anh đúng rồi đấy.”
“Cái gì?”
“Chỉ đơn giản là thanh kiếm này sẽ mạnh lên khi hút thêm mana/năng lượng. Chỉ vậy thôi.”
Không có điều kiện hay năng lực ẩn giấu nào.
Khi anh công khai điều này, Gwak Byeong-ki cảm thấy bối rối.
“Vậy thì làm thế nào để sử dụng thanh kiếm này? Cả những thợ săn cấp A còn ngã gục trong tích tắc cơ mà.”
Kim Ki-ryeo trả lời.
“Chỉ cần kiên nhẫn thôi.”
“Kiên nhẫn?”
“Đúng, chỉ cần kiên nhẫn là được. Đừng để thanh kiếm hút mana quá mức cần thiết.”
Gwak Byeong-ki há hốc mồm.
Bảo là kiên nhẫn sao?
Lời này nghe như một kiểu lý thuyết của những thiên tài không có lương tâm.
“hửm?”
Khi tất cả im lặng, có lẽ Kim Ki-ryeo cũng nhận ra được bầu không khí, nên mặt anh trở nên nghiêm túc.
“Chẳng lẽ ở đây mọi người không thể làm được sao?”
Câu này khiến Gwak Byeong-ki cảm thấy như bị tạt nước lạnh.
Hội lớn nhất của Hàn Quốc chỉ có thế này thôi sao? Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng ông.
Ông ta lôi kéo Kim Ki-ryeo vào công việc này với mục đích là khoe khoang năng lực của Ma Tháp, để người ta nhận ra rằng không có hội nào mạnh mẽ như họ.
Các vật phẩm đầy ắp trong phòng phân tích này cũng là một phần của kế hoạch đó.
Nếu là một người chuyên về phân tích, chắc chắn sẽ nhận ra giá trị của những món đồ này.
Những trang bị cấp cao mà các hội nhỏ còn khó mà có được lại tràn đầy trong phòng này, ông ta nghĩ chắc chắn Kim Ki-ryeo cũng sẽ cảm nhận được điều gì đó.
“À, không phải vậy.”
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, ấn tượng về một hội hàng đầu sẽ không còn nữa, chỉ còn lại sự thất bại.
Gwak Byeong-ki vội vàng giải quyết tình huống.
“Thanh kiếm bị nguyền rủa không phải để cho những người đi đầu trong đội tấn công, mà là để dành cho những thợ săn trong đội dự bị.”
“Thật vậy sao?”
“Ha ha. Đội chúng tôi có nhiều người mới, nên vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
Có lẽ Kim Ki-ryeo đã hiểu được tình hình, anh khẽ gật đầu.
“Có lẽ những thợ săn được huấn luyện để có thể sử dụng nó vẫn còn rất hiếm.”
Anh lẩm bẩm rồi lướt qua ký ức một chút.
“Trong số những người tôi biết… Kang Chang-ho? À, đúng rồi, với trình độ của Kang Chang-ho thì hẳn là có thể sử dụng nó một cách dễ dàng.”
Trong số những người anh đã gặp, Kang Chang-ho là người đã kiểm soát mana một cách tỉ mỉ nhất.
Kim Ki-ryeo vô tình nhắc đến tên người đó.
Dù sao đi nữa, anh chỉ muốn đưa ra ví dụ rằng để sử dụng thanh kiếm này, người ta cần phải có khả năng kiểm soát tương đương.
“Kang Chang-ho?”
Nhưng câu này lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác trong tai của Gwak Byeong-ki.
‘Phải là thợ săn cấp S mới có thể sử dụng thanh kiếm này sao? Vậy có nghĩa là Kim Ki-ryeo gần như sắp đạt đến cấp S sao?’
Gwak Byeong-ki nghĩ rằng câu nói của đối phương đang ám chỉ đến chỉ số thức tỉnh của Kang Chang-ho.
‘Rốt cuộc anh ta đã làm gì mà bản thân là thợ săn cấp S lại có thể hành động như một người bình thường thế này?!’
Gwak Byeong-ki là một người rất chú trọng vào việc quản lý sức khỏe.
Vì vậy, mặc dù đã ở độ tuổi trung niên, cơ thể ông vẫn vạm vỡ như thế này.
Kim Ki-ryeo ngược lại, có một hình dáng thanh thoát, không có vẻ gì là khỏe mạnh…
Nhưng một cách mỉa mai, nếu hai người này đối đầu, người chịu thương tích chỉ có thể là Gwak Byeong-ki.
‘Bề ngoài thì không cảm nhận được chút mana nào.’
Khi nghĩ đến khả năng thức tỉnh được ẩn giấu.
Có lẽ người đó có thể dễ dàng nghiền nát một hộp sọ người, giống như vỡ vỏ trứng.
“Gwak Byeong-ki, trưởng phòng, sao vậy?”
Bất ngờ, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong ông.
Cảm giác đó giống như nhìn một con thú săn mồi mặc lớp da người, khiến ông lập tức cứng người lại.
“Ô-Ôi, không có gì đâu…”
Nhưng ngay lúc đó.
Rầm! Cánh cửa trắng của phòng phân tích bật mở với một tiếng động lớn.
Cùng lúc đó, khuôn mặt của Gwak Byeong-ki sáng bừng lên.
Có người kia ở đây, không có thức tỉnh giả nào phải lo sợ nữa.