Năm Ấy Hoa Nở, Trăng Tròn

Chương 9



Trong ấn tượng của ta, hắn là kẻ không học hành đàng hoàng, suốt ngày gây chuyện thị phi, bị cữu cữu lôi vào quân doanh để rèn luyện tính nết.

 

Sau đó, vì thích quản chuyện bao đồng, đánh nhau không ngừng, nên quan lộ cứ mãi giậm chân tại chỗ.

 

Nhưng bây giờ ta mới biết—

 

Ở trong quân doanh, cách hành xử của hắn rất có tác dụng.

 

Hắn có danh vọng, có uy tín.

 

Hắn đến vùng thiên tai này cũng lập tức hòa nhập với dân địa phương.

 

Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, khi giao tiếp với từng người, thái độ của hắn đều khác nhau.

 

Hắn không hề là kẻ bốc đồng, thiếu suy nghĩ.

 

Hắn vừa thông minh, vừa có tính toán.

 

Chỉ là những điều này luôn bị vùi lấp dưới vẻ ngoài cà lơ phất phơ, bất cần đời của hắn.

 

Mà ta, một kẻ nông cạn thiển cận, chưa từng nhận ra.

 

Ta lặng lẽ nhìn Tống Thì Thanh, hắn đã nhanh chóng giải quyết xong tranh chấp, bắt đầu truy cứu trách nhiệm kẻ cầm đầu.

 

Ta bỗng cảm thấy—

 

Hắn quen thuộc, nhưng cũng xa lạ.

 

11

 

Tống Thì Thanh tách riêng hai nhóm cầm đầu gây rối, xử phạt theo từng hành vi cụ thể.

 

Hắn không hề qua loa, kiểm tra cẩn thận từng trường hợp, mỗi người bị phạt số roi khác nhau, từ đầu đến cuối đều công bằng rõ ràng.

 

Những kẻ bị phạt cũng không có bất cứ lời oán than nào, ngoan ngoãn nghe theo.

 

Xử lý xong mọi việc, trời đã tối đen.

 

Tống Thì Thanh đỡ ta lên ngựa, lại trở về dáng vẻ cợt nhả thường ngày, còn ném cho ta một quả dại:

 

"Ăn đi, rất ngọt đấy."

 

"Ta không tin."

 

Ta lườm hắn, quả này vừa nhìn đã thấy chua rồi.

 

Hắn bày ra bộ dạng "tin hay không tùy ngươi".

 

Ta thử cắn một miếng— chua đến mức muốn rụng răng.

 

Tức giận, ta lập tức ném quả còn lại vào người hắn.

 

Hắn cười ha hả, bắt gọn quả rồi vừa đi vừa ăn:

 

Hồng Trần Vô Định

"Ta ăn thì không thấy chua, vậy nên ta không lừa muội."

 

Ta hận đến nghiến răng.

 

Chúng ta ở lại Giang Nam đến cuối tháng Chín mới trở về kinh thành.

 

Tống Thì Thanh cũng cùng đi với chúng ta.

 

Lúc hồi kinh, ta nhận thấy giữa đại ca và Nam Bình đã có sự thay đổi rõ rệt.

 

Nhân lúc không ai để ý, ta lén hỏi đại ca:

 

"Ca ca, có phải huynh sắp cưới Nam Bình làm tẩu tẩu của ta không?"

 

Đại ca đỏ mặt, lườm ta một cái, nhưng không hề phủ nhận.

 

"Vậy ta chờ uống rượu mừng nhé."

 

Nhưng ta lại thấy kỳ lạ.

 

Kiếp trước, rõ ràng bọn họ là tình nhân, tính cách cũng đều kiên định, quyết đoán.

 

Tại sao cuối cùng vẫn không ở bên nhau?

 

Chẳng lẽ là do Vương gia và Vương phi không đồng ý?

 

Nhưng xét về nhân phẩm, tướng mạo, quan chức, đại ca ta đều là nhân tài hiếm có.

 

Vậy vì sao Vương gia và Vương phi lại không đồng ý?

 

Ngày trở về kinh, cả bốn chúng ta cùng tiến cung diện thánh.

 

Thánh thượng vừa thấy Tống Thì Thanh, liền vui vẻ bật cười.

 

Ngài tự tay đỡ hắn đứng dậy, tán thưởng:

 

"Ái khanh tuổi còn trẻ, nhưng trầm ổn, có năng lực.

 

Là phúc của trẫm, cũng là phúc của Đại Chu!"

 

Tống Thì Thanh ôm quyền đáp:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Thần có thể vì bệ hạ phân ưu, vì bách tính làm việc, là phúc của thần."

 

Thánh thượng cười lớn, quay sang đỡ đại ca ta đứng dậy, rồi nhìn về phía phụ thân ta, vừa cười vừa nói:

 

["Từ các lão, khanh thật có phúc. Từ trong triều đến con cháu trong nhà, đều là nhân tài kiệt xuất. Từ nay về sau, Đại Chu ta có hậu bối tài giỏi tiếp bước rồi!"

 

Phụ thân ta vừa vui mừng, vừa khách khí khiêm nhường.

 

Thánh thượng ban thưởng cho cả bốn chúng ta.

 

Đại ca và Tống Thì Thanh đều được thăng chức.

 

Ta và Nam Bình không thể làm quan, nên mỗi người được ban thưởng rất nhiều vàng bạc, châu báu.

 

"Thiết yến!"

 

Thánh thượng phất tay:

 

"Hôm nay, trẫm muốn cùng các khanh uống rượu!"

 

Chúng ta theo thánh thượng đến thiên điện.

 

Trong yến tiệc, không ít đại thần được mời đến.

 

Thụy Vương và Thụy Vương phi cũng lần lượt xuất hiện.

 

Nam Bình dắt ta đến hành lễ vấn an.

 

Lần đầu tiên ta gặp Thụy Vương, khi nhìn rõ dung mạo của ông ấy, ta không khỏi sững sờ.

 

Thụy Vương vóc dáng thanh gầy, tuy đã có tuổi nhưng dung mạo vẫn vô cùng thanh tú, nhã nhặn.

 

Không biết vì sao, khi nhìn ông, ta lại có một cảm giác rất quen thuộc.

 

Nam Bình nhìn ra sự nghi hoặc của ta, liền thấp giọng nói:

 

"Ta giống phụ vương."

 

"Ừm, đúng là rất giống."

 

Ta khẽ gật đầu, rồi bỗng giật mình—

 

Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

 

Ta lập tức quay đầu, nhìn về phía Tống Thì Thanh.

 

Vốn dĩ hắn đang quay mặt về phía này.

 

Nhưng không biết từ lúc nào, hắn đã xoay người, đổi hướng, đưa lưng về phía chúng ta.

 

Bây giờ ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

 

Nhưng trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi nghi ngờ…

 

Tống Thì Thanh và Thụy Vương—

 

Họ… cũng rất giống nhau.

 

12

 

Rượu vào, lời cũng nhiều hơn.

 

Thánh thượng hào hứng, liên tục kéo những đại thần mà ngài coi trọng giới thiệu cho từng người.

 

Tống Thì Thanh có vẻ không mấy hứng thú, nhưng cũng không dám từ chối thịnh tình của thánh thượng, đành miễn cưỡng theo sau.

 

Ta vốn đang cúi đầu uống trà, chợt nghe thấy tiếng chén rơi vỡ ở bàn bên cạnh.

 

Ngẩng đầu lên, liền thấy trong tay Thụy Vương chỉ còn lại chiếc lót trà.

 

Chén trà đã vỡ vụn dưới chân ông.

 

Nước trà b.ắ.n lên vạt áo, nhưng ông lại như không hề hay biết, chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào Tống Thì Thanh.

 

Mọi người xung quanh đều nhìn Thụy Vương bằng ánh mắt nghi hoặc.

 

"Sao thế?"

 

Thánh thượng hỏi.

 

Thụy Vương hồi thần, thu lại ánh mắt, đứng dậy hành lễ nhận tội:

 

"Thần nhất thời sơ ý, đánh rơi chén trà. Xin bệ hạ trách phạt."

 

Thánh thượng đang cao hứng, nào có trách cứ gì, chỉ cười nói:

 

"Không có trà, vậy uống thêm vài chén rượu đi."

 

Thụy Vương cúi đầu nhận lệnh.

 

Ta im lặng quan sát, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy đoán khó tin.

 

Sau khi yến tiệc kết thúc, chúng ta rời đi.

 

Nhưng không thấy Tống Thì Thanh đâu.

 

Ta cứ nghĩ hắn sẽ quay về sau, nhưng chờ cả một ngày vẫn không thấy bóng dáng.