Trọng sinh quay về khoảnh khắc ta rơi xuống hầm băng, Tiêu Chí chẳng còn như kiếp trước, nhảy xuống cứu ta.
Mà giữa tiếng ta kêu cứu, hắn chỉ để lại một ánh mắt lạnh lùng, chẳng buồn ngoảnh đầu mà rời đi.
Khoảnh khắc chìm vào nước lạnh, ta trông thấy hắn xuyên qua đám đông, ôm chặt thứ muội vào lòng.
Bóng lưng run rẩy ấy tràn đầy hân hoan vì mất rồi lại được.
Chính giây phút đó, ta đã hiểu – Tiêu Chí cũng đã trọng sinh.