Hoàng đế vừa đến, các phi tần đều lộ rõ sắc mặt khác nhau. Ta quan sát kỹ, rõ ràng thấy ánh mắt Hoàng thượng lướt qua người Ôn Tiệp dư.
Tuy nhiên, Hoàng thượng lại chẳng biểu hiện chút khác thường nào. Hắn vốn giỏi che giấu, cả ngày đeo một chiếc mặt nạ, hiếm khi để lộ bản tính thật.
Diêu Mỹ nhân e lệ cúi đầu, Hoàng thượng cố ý nhìn nàng ta thêm mấy lần. Mọi người uống trà, hàn huyên vài câu rồi ai nấy giải tán. Ta nhìn thấy khi Hoàng thượng rời đi, tay áo long bào cố ý lướt qua cánh tay của Ôn Tiệp dư.
Chà, đúng là tốt thật đấy!
Cặp uyên ương lén lút này dám chơi đến mức này!
Quả nhiên như ta dự đoán, sau khi Diêu Mỹ nhân được thị tẩm, cộng thêm việc Ôn Tiệp dư mặc đồ trắng, hai người bọn họ cuối cùng cũng không nhịn được mà lén gặp nhau trong cung.
Người của ta đưa tin tới, ta bèn đợi trong điện Vị Ương. Tiểu Lâm Tử mang đến nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ khiến ta tức đến mức suýt chút nữa xé nát tờ giấy trong tay.
"Quả nhiên là thế! Quả nhiên là thế mà!"
Lục Châu bị ta doạ đến sợ hãi, "Hoàng hậu nương nương, người làm sao thế?"
Tay ta run rẩy, toàn thân phát run. Thì ra a tỷ, Tướng phủ và cả ta đều chỉ là quân cờ trong tay Hoàng thượng. Từ đầu đến cuối, chính Hoàng thượng mới là kẻ sắp đặt tất cả. Người hắn thực sự yêu là Ôn Tiệp dư, cũng chính là Nhị Hoàng tử phi năm xưa - Sở Thuần.
Nhưng Hoàng thượng càng yêu giang sơn của hắn hơn. Cho nên khi còn là Thái tử, hắn đã bỏ qua Sở Thuần có xuất thân thường thường để lựa chọn a tỷ ta, đích nữ của Tướng phủ.
Cái c.h.ế.t của a tỷ là do Thái tử và Sở Thuần hợp mưu làm ra. Sở Thuần lén giấu thuốc độc trong phủ của Nhị hoàng tử, Thái tử thì bỏ thuốc vào canh sâm lúc a tỷ khó sinh.
Vì vậy sau khi a tỷ mất, Thái tử liền vu hãm cho Nhị hoàng tử. Người của Đại Lý Tự cũng nhanh chóng tìm được thuốc độc trong phủ Nhị hoàng tử. Tiên Đế nổi giận, vì đau lòng Thái tử mất đi thê tử, dù trong lòng có nghi ngờ cũng vẫn trừng phạt Nhị hoàng tử.
Dù sao a tỷ không chỉ là Thái tử phi mà còn là viên ngọc quý trên tay Thừa tướng. Thiên hạ đều cho rằng Thái tử si tình đến điên cuồng nên chẳng ai nghi ngờ hắn. Nhưng thực tế, a tỷ chỉ là công cụ để Thái tử hiến tế.
Khó trách…
Trước khoảnh khắc hấp hối, a tỷ lại bảo ta mau chạy đi. Bởi vì a tỷ biết rất rõ, ta và tỷ ấy quá giống nhau, Thái tử nhất định sẽ lợi dụng ta, tiếp tục vở diễn thâm tình khiến phụ thân hết lòng phò tá hắn.
Nhưng…
Chờ đến khi hắn đã yên vị trên ngai vàng, Tướng phủ còn có đường sống sao? Ta cho người gửi thư về Tướng phủ, phụ thân lấy lý do “Vấn an tiểu Hoàng tử" mà vội vã vào cung. Ta đưa thư tay mà Tiểu Lâm Tử viết cho phụ thân xem xong thì đốt ngay lập tức.
Sắc mặt phụ thân trầm xuống.
Ông là người yêu thê tử vô cùng, khi chủ mẫu sinh đích tỷ bị tổn thương thân thể, không thể sinh thêm con, nếu không phải bị ép buộc thì ông cũng sẽ không thu nhận di nương ta làm thông phòng. Nhưng cho dù sinh ra ta vẫn là một nữ nhi, về sau phụ thân vẫn không có thêm người nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đối với ông mà nói, đích tỷ chính là bảo bối trong lòng ông. Mắt ông đỏ hoe nhưng uy nghi của một quyền thần vẫn còn rõ ràng ngay đó. Ông nhắm mắt lại hồi lâu rồi nhìn về phía ta, hỏi:
"Tiểu Kiều, con có tính toán gì?"
Ta ôm tiểu Hoàng tử, bình tĩnh nói ra lời cay độc nhất:
"Hoàng thượng chậm chạp không lập Thái tử, tám phần là có tính toán khác. Nhưng hắn mượn thế lực của Kiều gia, sao lại có thể qua cầu rút ván?"
Phụ thân khựng lại, hỏi:
"Ý của Tiểu Kiều là?"
Ánh mắt ta rời khỏi gương mặt tiểu Hoàng tử, nhìn thẳng vào phụ thân:
"Hoàng thượng có thể giữ con bỏ mẹ, vậy thì chúng ta cũng có thể giữ con bỏ cha. Chỉ cần đứa trẻ này kế thừa đại thống, Kiều gia chúng ta mới có thể trở thành thế gia nằm trên đỉnh cao."
"Hoàng thượng lợi dụng a tỷ và Tướng phủ để lên ngôi, bổn cung sẽ lấy lại tất cả."
"Hắn hại c.h.ế.t a tỷ, hắn nên trả giá!”
Phụ thân là người thông minh, lăn lộn nơi triều chính bao năm còn rõ ràng hơn cả ta. Một lát sau, ông gật đầu hạ quyết tâm:
"Được."
Từ hôm nay trở đi, phụ thân sẽ bắt đầu cẩn trọng bố trí ở tiền triều. Còn ta, nhất định sẽ khiến hậu cung này loạn đến gà chó không yên.
9.
Khi phụ thân ta vừa rời đi, Lục Châu đã dẫn người thân tín của mình đến trước mặt ta. Sau khi biết được việc Hoàng đế gặp mặt riêng với Diêu mỹ nhân, ta liền sai người đưa Tư Mã Yến đến.
Sau khi Nhị hoàng tử qua đời, Ôn Tiệp Dư mặc một thân y phục trắng, chắc chắn sẽ khiến Hoàng đế cảm thấy ghen tị. Mà khi Hoàng đế đã sủng ái Diêu mỹ nhân thì tự khắc cũng sẽ khiến Ôn Tiệp Dư ghen tuông. Cặp đôi si tình này chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Một khi đã thường xuyên qua lại, tự nhiên hai người bọn họ sẽ củi khô bốc lửa.
Tư Mã Yến nhìn thấy cảnh này, với tính cách của nàng, làm sao có thể để Ôn Tiệp Dư yên ổn? Tư Mã Yến như một con ngựa hoang, xuất thân từ thế gia trăm năm, trong gia đình có thiết quyền miễn tử, trong hậu cung lại là người không dễ bị bắt nạt.
Khi nàng nhìn thấy cảnh hoàng đế ôm ấp Ôn Tiệp Dư, tất nhiên sẽ tức giận.
Người thân tín báo cáo lại: “Hoàng hậu nương nương, Tư Mã Tu Nghi vừa vặn chứng kiến cảnh Hoàng đế và Ôn Tiệp Dư thân mật. Hoàng đế lập tức đẩy Diêu mỹ nhân ra, sau đó ra lệnh tối nay sẽ qua đêm bên Tu Nghi nương nương.”
Ta cười.
Ôn Tiệp Dư lúc này chắc chắn rất khó chịu. Với thế lực gia tộc của Tư Mã Yến, nàng nhất định sẽ được Hoàng đế sủng ái và vị trí trong hậu cung sẽ không thể thấp. Ta muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa Tư Mã Yến và Ôn Tiệp Dư, để Tư Mã Yến đối phó với nàng.
Tối hôm đó, khi Hoàng đế vào cung của Tư Mã Yến, ta đã cho một nữ tử mặc một thân váy trắng có dáng dấp giống Ôn Tiệp Dư, ở bên ngoài cung múa suốt đêm.
Chắc chắn chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của Hoàng đế. Khi biết được người trong lòng múa cả một đêm, Hoàng đế chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhưng khi Hoàng đế tìm tới lại không thấy nữ tử mặc váy trắng kia đâu. Hoàng đế với tâm trạng rối bời, tự cho rằng mình đã làm tổn thương người trong lòng, chẳng còn lại bao nhiêu hứng thú, nửa đêm liền trở về cung.