Sắc mặt Giang Thi Âm có chút d.a.o động, nhưng kiêu ngạo vẫn chẳng giấu nổi.
Ta lại cố tình để lộ vòng ngọc đế vương lục trên cổ tay.
Đây là thánh ân của hoàng hậu ban cho.
Ánh mắt Giang Thi Âm lạnh lẽo, chế giễu:
“Thái tử phi, ngươi đến gặp ta, là vì ngồi không yên sao? Toàn kinh thành đều biết, người trong lòng thái tử chỉ có ta. Chỉ cần ta quay đầu, bên cạnh thái tử sẽ chẳng còn chỗ cho ngươi.”
Ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Tính thời gian, thái tử chắc cũng sắp tới nơi.
Ta tiếp tục châm chọc nàng:
“Vậy sao? Nhưng cho dù tỷ có quay đầu, ta vẫn là người đầu tiên được thái tử chính thức cưới hỏi. Về sau, cho dù tỷ có gả cho thái tử, thì cũng chỉ là kẻ đến sau.”
Câu nói này kích thích Giang Thi Âm đến tận xương tủy.
Rất nhanh, ta nghe thấy tiếng chim cu gáy.
Đó là ám hiệu của tâm phúc ta.
Đã đến lúc.
Ta bước đến gần nàng hai bước, hạ giọng chỉ đủ cho hai người nghe:
“Điện hạ từng nói, tỷ tuy có gương mặt đẹp, nhưng dáng dấp lại kém xa ta. Vậy tỷ đoán xem, vì sao điện hạ biết rõ dáng ta đẹp hơn?”
Kiếp trước, sau khi ta gả vào Đông cung, mới biết thái tử và Giang Thi Âm đã sớm có quan hệ phu thê.
Giờ khắc này, Giang Thi Âm không kìm nén nổi, hận không thể g.i.ế.t ta.
Nàng lập tức vươn tay bóp cổ ta, mà ngay bên cạnh lại chính là hồ nước.
Ta thuận thế ngã nhào xuống hồ.
Từ góc nhìn của người ngoài, hiển nhiên là Giang Thi Âm đã đẩy ta xuống.
Đám hạ nhân gần đó hoảng loạn kêu lên.
Mà càng khiến họ sợ hãi hơn là, thái tử đã đến.
“Tri Ý!”
Thái tử hét lớn, vội vàng xông lên, tung người nhảy xuống hồ.