Tại buổi yến tiệc trong cung, vị trí ngồi của ta rất gần với Đế vương. Tân đế thỉnh thoảng liếc nhìn ta, còn Hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn thì rõ ràng rất cảnh giác với ta. Có vẻ như mọi người đều nghĩ rằng ta chắc chắn sẽ tiến cung, trở thành một trong những phi tần của Tân đế.
Tân đế cũng nghĩ như vậy.
Sau bữa tiệc, ta được cung nữ dẫn tới một cung điện. Ta uống một chén rượu lê hoa trắng, hơi say, trong người cảm thấy lâng lâng khó tả.
"Phu nhân, nô tỳ sẽ hầu hạ người tắm rửa thay y phục."
Phu nhân...
Là đang gọi ta sao?
Thôi, ta đã hiểu rõ dụng ý của Tân đế hôm nay rồi. Ta không từ chối.
Khi đang tắm thì Tân đế đến. Hắn cho lui tất cả cung nữ, trước mặt ta, hắn cởi bỏ long bào, qua làn nước mỏng, ta nhìn thấy trong mắt hắn là dục vọng mãnh liệt.
"Sở Nhị, đừng từ chối trẫm, có được không?"
Nếu ta muốn từ chối thì đã không để cung nữ dẫn ta đến đây. Không lâu sau, nước b.ắ.n tung tóe, Tân đế như đứa trẻ được thỏa mãn mong muốn, vô cùng vui mừng phấn khởi.
Cuộc vui này kéo dài đến khi màn đêm buông xuống. Tân đế ra lệnh b.ắ.n pháo hoa, hắn nắm tay ta, dẫn ta lên lầu ngắm quang cảnh rực rỡ. Khoảnh khắc này, mọi thứ như đều nằm trong tầm tay, đẹp đẽ đến rực rỡ chói mắt.
Tân đế sắp xếp tất cả ổn thoả, khi cảm xúc dâng đến cao trào, hắn vui vẻ nói: "Sở Nhị, ta sẽ phong nàng làm Phi, có ta ở đây, không ai dám đàm tiếu nàng nửa lời.”
Hắn nghĩ rằng những lời đồn đại ngoài kia chính là con đường dẫn ta vào cung. Quả thực, không biết bao nhiêu nam nhân tự cho mình là trung tâm. Ta nâng tay, ngón tay khẽ chạm vào môi Tân đế, mỉm cười tinh nghịch, "Hoàng thượng, ta có một món quà muốn tặng ngài."
Tân đế vui mừng, khi ta đưa ra bằng chứng tham ô của một lão thần trong triều, hắn bị những chi tiết trong đó làm choáng váng. Ngay cả khoản tiền mà vị lão thần ba triều từng chi tiêu vào những thú vui trụy lạc, ta cũng đã điều tra rõ ràng.
Thẩm gia cho ta đủ tài nguyên để rải mạng lưới gián điệp khắp nơi trong thiên hạ.
"Hoàng thượng mới đăng cơ không lâu, triều chính đang cần củng cố. Chắc hẳn Hoàng thượng cũng mong muốn để lại tiếng tăm ngàn đời. Ta muốn lập một nha môn giám sát, chỉ cần phục tùng Hoàng thượng sai khiến. Nha môn này sẽ mang tên Sở Giám sát, có quyền kiểm tra các quan viên, không bị sáu bộ can thiệp và có quyền tiên quyết xử lý trước khi báo cáo."
Tân đế vẫn còn đang ngỡ ngàng, ta đã nắm lấy tay hắn, trái với lương tâm mà nói: "Hoàng thượng, ngài đã hứa với ta sẽ cho ta quyền lực. Ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong giúp Hoàng thượng lo liệu mỗi lo chuyện triều chính."
Để khiến Tân đế nhanh chóng đồng ý, ta khẽ áp sát người hắn, giọng nói mê hoặc, "Thứ ta có thể mang đến cho Hoàng thượng không chỉ là chuyện phòng the. Tuy nhiên… nếu hoàng thượng muốn triệu kiến ta, ta cũng có thể tuỳ thời vào cung."
Tân Đế bắt đầu d.a.o động.
Ánh mắt của hắn nhìn ta càng thêm tò mò: "Sở Nhị, vì sao nàng lại khác biệt như vậy? Những nữ tử thế gia ngoài kia đều mong mỏi trở thành phi tần của trẫm."
Ta thẳng thắn đáp: "Có lẽ là vì ta không chịu nổi cuộc sống nhàm chán. Ta cũng chẳng thích đấu đá với các phi tần trong hậu cung. Ta sợ sẽ làm hại tất cả bọn họ."
Ta không có hứng thú với việc hiếu kính, càng không mấy quan tâm đến việc tranh sủng.
Tân Đế: "…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
32.
Sau khi Sở Giám sát được thành lập, ta đã trở thành đối tượng khiến văn võ bá quan triều đình đều phải khiếp sợ. Không ai dám lên án Nữ Quốc Công này nữa, kể cả hai vị Ngự sử ưa nói nhiều cũng im bặt. Dù sao, trên đời này chẳng có chuyện gì là ta không thể điều tra ra.
Chưa đầy nửa năm, ta đã thu thập được đủ mọi bí mật lớn nhỏ của các quan lại trong triều. Ví dụ như ai lén lút nuôi dưỡng ngoại thất, ai có tiểu thiếp vừa mới dan díu cùng kẻ khác…
Đế vương thỉnh thoảng vẫn gọi ta vào gặp. Diện mạo hắn tuấn tú, thân hình cũng rất tốt, ta cũng không ngại ngẫu nhiên gặp gỡ hắn đôi ba lần.
Một hôm, ta và Hoàng đế vừa kết thúc một trận ân ái cuồng nhiệt, đột nhiên, Đế vương từ phía sau ôm lấy ta, ngăn không cho ta mặc đồ tiếp. Hắn thì thầm vào tai ta, giọng khàn khàn rõ rệt, "Tối nay đừng rời cung có được không? Ta nghe nói, hai vị Ngự sử hiện giờ thấy nàng đều đi đường vòng, nàng đang nắm được bí mật gì vậy?"
Đế vương cũng rất tò mò. Hắn luôn thích nghe những chuyện thầm kín của các quan lại trong triều. Ta liếc nhìn chàng một cái, đẩy tay hắn ra rồi thong thả mặc lại quần áo, rất có tư thế của kẻ làm xong mọi chuyện xốc quần áo lên là chẳng nhận người.
Ta nói: "Cũng không có bí mật gì lớn... Chỉ là con trưởng của Trương Ngự sử không có khả năng sinh con, con thứ của ông ấy một vai gánh hai phòng. La Ngự sử thì thực sự rất quan tâm đến gã sai vặt bên người mình."
Đế vương hào hứng, "Nói đi, tiếp tục nói! Ta không ngờ quan lại trong triều lại có những chuyện thú vị thế này."
Ta liếc nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn, từ chối: "Hoàng thượng, hôm nay ta có việc gấp, lần sau ta sẽ tiếp tục chia sẻ những chuyện thú vị với người."
Đế vương còn muốn nghe thêm nhưng hắn hiểu ta, cũng biết hậu cung không thể nào giữ chân được trái tim ta. Vậy là, sau khi ngủ cùng Hoàng đế, ta bỏ của chạy lấy người.
Lên xe ngựa, Thúy Nương đưa cho ta một bát thuốc bổ, "Chủ tử, là canh giúp thụ thai, người uống đi."
Đúng vậy, ta cần một đứa con. Mối quan hệ giữa ta và Hoàng đế vừa là chủ tớ, vừa là tình nhân. Nhưng cả hai đều không phải là sự lựa chọn đáng tin cậy. Ta cần một mối liên kết huyết thống sâu sắc hơn.
Vào lúc đó, cho dù Hoàng đế thay lòng, muốn kéo ta xuống, ta vẫn có con át chủ bài để đối chọi với hắn. Dù sao, mọi người đều biế ta và Hoàng đế có mối quan hệ không rõ ràng, đứa con của ta nhất định sẽ mang dòng m.á.u Hoàng gia.
33.
Ngoại truyện: Kiếp trước
Nỗi căm hờn của cha mẹ và a tỷ đã được báo, nhưng ta vẫn không thể vui vẻ. Nhà họ Ôn thương tiếc vì ta mất đi người thân yêu nên đã toàn tâm toàn lực che chở cho ta. Ôn Sinh là một người khá cứng nhắc, trong đầu hắn luôn có một bộ lý thuyết về đạo lý làm người.
Ví dụ phải khiêm tốn, lễ phép, cần kiệm, chúng sống hòa thuận với hàng xóm bạn bè...
Cái này cũng chưa tính là gì, hắn luôn thích theo đuổi những thú vui tao nhã. Mỗi khi tuyết rơi, hắn đều kéo ta đi ngắm tuyết, lại hít gió Tây Bắc một hồi, sau đó thì cảm hứng trào dâng, không làm vài bài thơ là không yên.
Ôn Sinh rất che chở các vật nuôi trong nhà, hắn chưa bao giờ ăn thịt thỏ, còn khuyên ta, "Thỏ đáng yêu thế này, sao có thể ăn được?"
Ta không nói gì, nhân lúc hắn không để ý, liền nướng thỏ lên ăn.
Ôn Sinh lúc nào cũng thích giảng đạo lý với ta, mỗi lần hắn mở miệng, ta chỉ thấy như có một hòa thượng đang tụng kinh bên tai, khiến ta phiền muốn phát điên.
Trong phủ không có thiếp thất, mẹ chồng lại hiền hậu, Ôn Sinh tuy chẳng có chí tiến thủ nhưng cũng chẳng phải kẻ hư hỏng, lương tháng đều giao cả về nhà.
Người ngoài đều nói ta là người có phúc. Nhưng cho dù là vậy, ta vẫn u uất mà chết. Trước lúc nhắm mắt, ta đã nghĩ nếu được làm lại một lần nữa, nhất định sẽ không để a tỷ gả vào phủ Quốc công và ta cũng sẽ không sống cùng Ôn Sinh một đời này nữa.
A Tỷ đã qua đời, mà ta, há chẳng phải cũng sống một đời uổng phí đó sao?