Tống Ngôn Trần mở cửa ra, biểu cảm trên gương mặt có chút đờ đẫn, cậu sửng sốt đứng yên tại chỗ, mắt hạnh ẩm ướt co rút lại, đáy mắt tràn ngập sự kinh diễm và động tình không có cách nào ức chế.
Cậu nên hình dung người đàn ông trước mặt như thế nào đây?
Ngũ quan cứng rắn, đồng tử vô cơ tựa như vì sao đang phát sáng trong đêm tối, nốt ruồi son ở khóe mắt không chỉ không làm nổi bật sự mềm mại của hắn, ngược lại hình thành một loại mỹ cảm sắc bén không kiềm chế được của một loại cơ chế khác.
"Anh..."
Đôi môi của Tống Ngôn Trần khẽ mở, trái tim phảng phất như dừng lại ở giờ phút này, nó dài dằng dặc như vượn hóa người, cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim dưới xương sườn của mình không ngừng nhảy lên, một loại rung động không nói ra được tựa như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào ngực cậu.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười tiêu sái mà lại khéo léo, con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng Tống Ngôn Trần, tiếp tục chủ động mở miệng nói: "Tôi vừa mới chuyển tới đây, phòng còn chưa kịp thu dọn, tôi có thể mượn phòng bếp của cậu nấu cơm không?"
Tống Ngôn Trần nuốt nước miếng, mặt có chút đỏ lên, cậu vội vàng mở to cánh cửa đang đóng hờ của mình, luống cuống tay chân nói: "Đương nhiên là được..."
Đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia bệnh trạng dị dạng không thể nhìn thấy, hắn nhấc túi nilon trong tay lên, ý cười nơi khóe miệng càng sâu: "Vậy thì phiền cậu rồi. ”
Tống Ngôn Trần nghe giọng nói của người đàn ông khàn khàn bên tai, cả người không khỏi run lên, cậu vội vàng che lỗ tai lại, đầu hơi cúi xuống một chút, sau đó mở cửa ra, ánh mắt hai người giao nhau: "Không, không cần khách khí..."
Không để cho Tống Ngôn Trần đóng cửa, tay người đàn ông chống lên bức tường sau lưng Tống Ngôn Trần, từ trên cao nhìn xuống, dùng khoảng cách cực gần mang theo áp bức mà cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phiếm hồng của Tống Ngôn Trần.
Tống Ngôn Trần bị động tác bất thình lình của người đàn ông dọa cho hoảng sợ, bả vai co rúm lại, cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn, mi mắt nhanh chóng chớp chớp.
Khoảng cách này....
Chỉ cần đến gần hơn một bước nữa, hai người họ có thể sẽ hôn nhau.
Ngay khi Tống Ngôn Trần đỏ mặt tâm viên ý mã*, không ngờ người đàn ông trước mặt cậu đột nhiên cười khẽ một tiếng, cúi người xuống, ngón tay chạm lên ngọn tóc ẩm ướt của Tống Ngôn Trần, thấp giọng nói: "Bọt xà phòng trên tóc cậu còn chưa rửa sạch kìa. ”
Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Nhật: Ibashin'en/意馬心猿; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Đầu Tống Ngôn Trần ong ong một cái, cả khuôn mặt, lẫn vùng da sau tai đều nóng đến mức dùng mắt thường cũng có thể thấy được, như thế chỉ một giây sau khuôn mặt của cậu sẽ tan chảy.
“... Không, xin lỗi...."
Cậu nhanh tay ôm lấy đầu mình, như cây xấu hổ bị sờ vào lá, vội vàng cúi đầu, chui ra ngoài theo khe hở dưới cánh tay của người đàn ông, cảm thấy vô cùng mất mặt chạy về phía phòng tắm.
Cái này cũng mất mặt quá đi...
Cậu vừa mới tự mình đa tình cái gì?
Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần dần dần biến mất, ý cười khóe miệng cũng dần dần thu liễm, ánh mắt chầm chậm nhìn vào linh bài trên bàn trà.
Hắn thong thả vươn tay, giống như đang vu.ốt ve không khí, linh bài trên bàn trà đột nhiên xoay một phương hướng, ngay cả chữ trên bài vị cũng theo đó càng lúc càng rõ ràng, giống như là bị bôi lên một tầng dầu sáng, rực rỡ hẳn lên.
"Rắc rắc" một tiếng, cửa phòng tắm bị cậu khóa từ bên trong, Tống Ngôn Trần che mặt, run rẩy đứng trước gương, một bên vu.ốt ve khuôn mặt nóng bỏng của mình, một bên cẩn thận quan sát tóc mình rốt cuộc chỗ nào chưa rửa sạch.
Thật là mất mặt....
Tống Ngôn Trần không ngừng hít sâu, muốn điều chỉnh tần suất hô hấp của mình.
Nghĩ đến nó, tay Tống Ngôn Trần lại phải giữ chặt trái tim đập thình thịch không ngừng của mình, mí mắt cũng chớp chớp không ngừng .
Kỳ lạ...
Tại sao cậu có thể đỏ mặt vì một người đàn ông xa lạ chứ?
Chẳng lẽ vì bị ảnh hưởng bởi giấc mơ kỳ lạ ngày hôm qua sao?
Vừa nghĩ đến giấc mộng kỳ quái kia, Tống Ngôn Trần lập tức nghĩ đến vết hôn xuất hiện trên người và bài vị quỷ dị kia, sắc mặt của cậu lại một lần nữa trở nên trắng bệch.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cậu sẽ không bị thứ gì bẩn thỉu quấn lấy chứ?!
Tống Ngôn Trần suy nghĩ đến nhập thần hoàn toàn không chú ý tới một bóng quỷ chiếu rọi trên vách tường phía sau như ẩn như hiện bám vào bóng dáng của cậu, giống như một con con mãng xà to lớn, gắt gao siết chặt vòng eo cậu.
Thật đáng yêu...
Tống Ngôn Trần cảm nhận được một sự lạnh lẽo chưa từng có từ trước đến nay, cả người run rẩy một chút, giống như có người đang sờ soạng thân thể cậu.
Cậu quay đầu lại nhìn về phía sau, trừng mắt nhìn xung quanh phòng tắm, lại trống rỗng không có gì.
Sau lưng Tống Ngôn Trần chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh, cả người không kiềm chế được bắt đầu phát lạnh.
Còn không đợi cậu quay đầu lại, một giọt nước đá đột nhiên rơi vào cổ của cậu, Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, đưa tay sờ lên cổ mình, đại não chậm chạp, ngay cả động tác cũng có vẻ vô cùng ngốc trệ.