Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 49:



Trần Ký cúp điện thoại, kéo cửa ra lần nữa rồi quay vào phòng họp ban nãy. Khi anh đi, căn phòng này vẫn còn là một vũng nước chết, mặt ai cũng xám như tro. Khi anh quay về, mùa xuân trở về với đất mẹ, bầu trời của khu giải phóng đã hửng nắng.

Giám đốc Lý thấy anh quay lại đã đi tới giải thích, trên mặt không giấu nổi hớn hở:

– Được duyệt rồi, lúc nãy phó tổng Vương vừa cử người gọi điện tới, nói là bọn họ đã duyệt phương án cuối cùng mà cậu đề ra rồi.

– Duyệt ngay từ đầu cho rồi. – Ninh Phái châm một điếu thuốc, phả ra một làn khói sảng khoái. Vì bên duyệt phim đột ngột xảy ra chút vấn đề, những người trong căn phòng này đều đã chờ mòn mỏi năm, sáu tiếng đồng hồ, bây giờ mâu thuẫn đã được giải quyết, ông không nhịn được nên muốn xả mấy câu – Sớm nắng chiều mưa, hứa cho đã rồi lại thất hứa, coi thời gian của người ta không ra cái gì.

– Cũng đâu phải bọn họ như thế mới ngày một ngày hai, tức làm gì cho mệt, chí ít thì cũng giải quyết xong chuyện rồi. – Giám đốc Lý an ủi, lại quay sang hỏi Trần Ký – Muộn thế này rồi còn ai gọi điện cho cậu thế?

Trần Ký không thích nói dối, nhưng tình huống này không phù hợp nói thẳng, cuối cùng anh chỉ trả lời mập mờ:

– Một diễn viên.

– Ai thế? – Ninh Phái vừa hút thuốc vừa hỏi anh, tâm trạng vui vẻ nên cách nói chuyện cũng thay đổi. Lúc trước ông cũng từng gặp một số diễn viên nửa đêm nửa hôm liên lạc với mình hoặc là nhà sản xuất để nói mấy chuyện tài nguyên hay thêm cảnh gì đó, lại bình phẩm – Bất lịch sự quá, khuya lơ khuya lắc rồi.

– Bất lịch sự thật, có gì thì để ban ngày nói – Giám đốc Lý vừa cầm lên một chiếc điện thoại khác của mình, cuối cùng cũng có tâm trạng trả lời tin nhắn tồn đọng, vừa hùa theo Ninh Phái – Nhìn Tiểu Lâm nhà người ta này, rất biết điều.

Ninh Phái hỏi:

– Tiểu Lâm nào?

– Lâm Tư Huyền đấy. – Giám đốc Lý nói – Hồi sáng tôi gọi cho cậu ấy không được, biết bây giờ đã muộn nên cũng không gọi lại, nhưng vẫn gửi tin nhắn WeChat giải thích, biết điều nó phải thế.

Trần Ký đóng laptop của mình lại, uống một ngụm nước suối đặt bên cạnh, hỏi:

– Còn chuyện gì nữa không? Không còn thì tôi xin phép về trước.

Lúc đợi thang máy, Trần Ký lại xem điện thoại. Nửa tiếng trước Lâm Tư Huyền gọi cho anh một cuộc kéo dài 58 giây, không có bất kỳ lời dạo đầu nào, cũng không có bất kỳ lý do nào hợp lý, trực tiếp bảo Trần Ký đến tìm mình.

Trần Ký rất tò mò, không biết nếu giám đốc Lý nhận được cuộc gọi từ Lâm Tư Huyền rất-biết-điều này thì sẽ nói gì. Tuy anh rất rõ Lâm Tư Huyền sẽ không làm như vậy, vì ở trước mặt người khác, cậu luôn là người biết chừng mực, cũng biết tiến biết lùi. Hồi cấp ba, Lâm Tư Huyền mà có lười làm trực nhật rồi nhờ bạn khác giúp thì cậu cũng sẽ tặng quà cảm ơn. Mà mấy năm nay, đặc biệt là lúc trước ở trong đoàn phim, đánh giá của tất cả mọi người về cậu luôn là tốt bụng, dịu dàng, vô hại. Cuộc điện thoại này chỉ xuất hiện khi người được gọi là anh mà thôi.

Nhưng so với trước đây, hôm nay Lâm Tư Huyền vẫn có gì đó là lạ. Trần Ký hỏi cậu địa chỉ, cậu vừa buột miệng nói “Em đang ở” thì tự dưng im bặt, cuối cùng đưa ra một lời đề nghị rất công nghiệp là hẹn Trần Ký ngày mai đến quán cà phê để gặp mặt.

Chuyện này rất khác với tác phong thường ngày của Lâm Tư Huyền. Trước mặt anh, Lâm Tư Huyền không bao giờ báo trước, lúc nào cũng là “Trần Ký, tới ngay bây giờ”, hoặc là “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau chứ gì”. Nhưng điều kỳ lạ hơn là, Lâm Tư Huyền ấy vậy mà lại nói “Xin anh”.

Câu nài nỉ đó nhẹ đến nỗi chỉ cần một cơn gió thổi qua thì cũng sẽ bị bỏ sót, nhưng Trần Ký vẫn nghe thấy.

Kỳ lạ quá, Trần Ký từng nghe hai chữ này rất nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ thấy chúng xuất phát từ miệng Lâm Tư Huyền. Trần Ký nhất thời dở khóc dở cười. Anh vừa thấy lạ, vừa thấy vô lý, cũng có chun chút sảng khoái, nhưng vẫn không khỏi sa vào dòng suy nghĩ, phải chăng Lâm Tư Huyền đang rơi vào hoàn cảnh éo le nào nên mới tỏ ra yếu đuối bất thường trước anh như vậy.

Trần Ký không thích suy đoán vô căn cứ, vì thế lúc ngồi trên chiếc xe mà giám đốc Lý cử đến, anh đã gọi lại vào số của Lâu Thù Vi.

Cách cuộc điện thoại ban nãy mới nửa tiếng, lần này anh nhanh chóng được nối máy. Trần Ký hỏi thẳng:

– Cậu đang ở đâu?

Trong điện thoại vẳng ra tiếng nhạc xập xình và giọng ù ù cạc cạc của Lâu Thù Vi:

– Hả? Trần Ký? Tôi đang… tôi đang lái xe. Có chuyện gì không?

Trần Ký khựng lại giây lát để sắp xếp lại ngôn ngữ:

– Lâu rồi không gặp. Lâm Tư Huyền đang ở đâu?

– Lâm Tư Huyền? Sao cậu biết lúc nãy cậu ấy ở cùng tôi? – Lâu Thù Vi chưa hiểu mô tê gì nhưng vẫn thành thật trả lời – Cậu ấy đang ở bệnh viện rồi.

– Bệnh viện? – Trần Ký hỏi – Cậu ta bị bệnh gì?

Lâu Thù Vi đắn đo một lúc mới đáp:

– Bị tôi xô ngất xỉu.

Hai người làm thinh vài giây, Lâu Thù Vi lập tức thanh minh:

– Không phải, bác sĩ nói chủ yếu do cậu ấy nghỉ ngơi không điều độ, ăn uống thiếu chất, sức khỏe vốn đã yếu, mà trùng hợp là tôi lại cường tráng quá, vô tình xô cậu ấy một cái, cậu ấy nằm luôn. Nói thật thì tôi cũng sợ chết khiếp, lẽ ra là không trúng đâu, do cậu ấy đột nhiên lùi về sau nên mới trúng…

Để được phán vô tội, Lâu Thù Vi có thể khai mười nghìn chữ. Trần Ký không có lòng dạ nào nghe hết, bèn ngắt lời:

– Tôi biết rồi. Lâm Tư Huyền đang ở bệnh viện nào?

Sau khi cúp điện thoại, Trần Ký nhìn địa chỉ trong tin nhắn, bảo tài xế:

– Phiền anh đổi điểm đến.

Bệnh viện không gần lắm, khi Trần Ký đến thì đã là nửa đêm, cả tòa nhà chỉ có mấy mống người. Dù sao Lâu Thù Vi cũng chi tiền nên Lâm Tư Huyền được ở phòng bệnh riêng. Trần Ký đẩy cửa vào, phát hiện người nằm trong phòng đã ngủ rồi.

Trần Ký đứng ở đầu giường quan sát đối phương dưới ánh sáng le lói.

Đây là lần thứ ba anh nhìn Lâm Tư Huyền ngủ say. Giống như hai lần trước, khi Lâm Tư Huyền chìm vào cõi mộng thì mới là lúc em thật sự “ngây thơ vô hại”. Em nằm rất yên, không cựa quậy. Bình thường em thích nằm nghiêng, vùi mặt vào gối, hai tay ôm chăn thật chặt, hơi thở vừa khẽ khàng vừa chậm rãi, tạo ra một hình tượng ảo rằng em cực kỳ yếu ớt, cực kỳ cần người chăm sóc.

Trước giờ Lâm Tư Huyền ngủ không sâu giấc. Cửa khép hờ, có một y tá đẩy xe đi ngang qua trước cửa, tạo ra một vài tạp âm. Lâm Tư Huyền mới đó đã nhăn mày, đầu vùi sâu hơn nữa. Vì động tác đó mà cái chăn cậu đang ôm rơi một góc xuống đất.

Trần Ký đi tới nhặt góc đó lên, nghĩ hồi lại quay ra đóng kín cửa phòng.

Cả chuỗi động tác đều rất nhẹ nhàng, hầu như không tạo ra tiếng động gì, nhưng khi quay lại thì Lâm Tư Huyền vẫn tỉnh giấc. Cậu hơi nhổm người dậy, trong phòng không mở đèn, bên ngoài cửa sổ lại rất sáng nên nó đã chia bớt một tia sáng lên gương mặt cậu. Cậu cố gắng chớp chớp mắt để xác nhận xem bây giờ là thực hay mơ. Không biết kết quả xác nhận thế nào nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ yên lặng nhìn Trần Ký.

Trần Ký đút tay vào túi đứng nguyên tại chỗ, mặc cho ánh mắt hai người va chạm với nhau.

Hai người dường như có thể làm thinh đến tận khi trời sáng. Cuối cùng Lâm Tư Huyền vẫn là người mở lời trước:

– Sao anh biết em ở đây?

Vì mới tỉnh ngủ nên giọng cậu hơi khàn. Trần Ký trả lời:

– Lâu Thù Vi nói tôi biết.

Lâm Tư Huyền dừng lại một chốc rồi nói:

– Em không muốn anh đêm khuya lại phải tới đây.

Trần Ký hỏi:

– Sao thành ra thế này?

Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi bảo:

– Nghỉ ngơi không đàng hoàng.

Có lẽ tư thế này khiến cậu hơi khó chịu, Lâm Tư Huyền thử chống người ngồi dậy, điện thoại trên chăn lại rơi xuống đất. Trần Ký đi tới nhặt lên giúp cậu.

Lúc anh đưa tới, Lâm Tư Huyền không nhận, đột nhiên nhắc tới một chuyện khác:

– Hồi cấp ba em cũng từng bị bệnh một lần đúng không? Hôm đó em ngủ quên trong phòng thể chất, tưởng là sẽ ngủ đến sáng hôm sau, nhưng không ngờ anh lại tới. Lúc đó em không nghĩ sẽ gặp được anh.

Cậu vừa như nói với Trần Ký, vừa như nói với chính mình:

– Ban nãy em cũng không nghĩ sẽ được gặp anh.

Trần Ký đặt điện thoại lên giường, hỏi:

– Rồi sao?

– Không có gì, đột nhiên em nhớ ra vậy thôi. – Lâm Tư Huyền nở nụ cười với anh – Lấy cho em cốc nước đi, em hơi khát.

Trong phòng không có cốc, Trần Ký phải ra hành lang lấy cốc giấy để rót nước. Khi quay lại, Lâm Tư Huyền cũng chưa làm gì cả, vẫn nhìn anh đăm đăm.

Tối nay Lâm Tư Huyền khác thường quá. Từ lúc Trần Ký nhận được cuộc gọi kia là đã cồn cào một ý nghĩ, rốt cuộc Lâm Tư Huyền gặp phải khó khăn gì, hay là cần anh làm chuyện gì. Dù sao thì đối với Lâm Tư Huyền, ý nghĩa về sự có mặt của Trần Ký cũng chỉ đến thế là cùng.

Trần Ký biết mình không nên đến đây. Trong cái đêm mưa Lâm Tư Huyền nói chuyện thẳng thắn kia, anh thật sự đã hạ quyết tâm và chuẩn bị sẵn tâm lý buông xuôi rồi. Thậm chí lúc hỏi Lâm Tư Huyền địa chỉ, Trần Ký cũng chỉ vì tò mò về nguyên nhân Lâm Tư Huyền yêu cầu gặp mặt mà thôi. Anh không hề có ý định nghe gì làm nấy nữa, nếu là chuyện anh không muốn thì sẽ nhất quyết từ chối.

Trần Ký nhìn Lâm Tư Huyền uống hết cốc nước, đợi cậu vào chủ đề chính của cuộc gặp gỡ này.

Lâm Tư Huyền đặt cốc giấy lên đầu giường, rồi ngước lên nhìn Trần Ký:

– Anh lại gần đây đi.

Trần Ký không muốn đi tới. Nhưng Lâm Tư Huyền lại có một đôi mắt rất đa tình, là người rất giỏi tạo ảo giác. Việc em ngẩng đầu lên nhìn mình như vậy sẽ tạo ra một định kiến rằng em đang cực kỳ cần mình. Vậy nên một lần nữa, Trần Ký lại bị động nghe theo hiệu lệnh của đối phương.

Lâm Tư Huyền cứ nhìn anh như vậy vài giây, sau đó bỗng nhiên giơ tay lên ôm lấy eo Trần Ký, vùi đầu vào lồng ng.ực anh. Cậu ôm rất chặt, như thể muốn phá vỡ lực hấp dẫn, ký thác toàn bộ trọng lượng của mình lên cơ thể mà cậu đang chạm vào.

Mà lực hấp dẫn xung quanh Trần Ký cũng một lần nữa biến mất.

Anh hiểu mình lại đầu hàng nữa rồi. Thôi vậy, dù sau cái ôm này Lâm Tư Huyền có đưa ra yêu cầu gì hay là giễu cợt anh như hàng nghìn lần trước thì cũng không sao cả. Anh đã làm quá nhiều chuyện ngu ngốc vì Lâm Tư Huyền rồi, chỉ cần là chuyện anh có thể giải quyết được thì thêm một chuyện nữa cũng vậy thôi.

Trần Ký đưa tay lên đặt sau đầu Lâm Tư Huyền, ngón tay len lỏi vào mớ tóc suôn mượt nhưng hơi dài của cậu, hỏi:

– Lần này lại muốn làm gì đây?

– Không gì cả. – Giọng nói của Lâm Tư Huyền bị bao vây giữa lớp da thịt và quần áo nên nghe ồm ồm, đến mức Trần Ký còn tưởng mình nghe nhầm – Em thấy hơi mệt, muốn ôm anh một lát.