Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 46: Mười hai từ



*Những chỗ mà in nghiêng từ “Lâm Tư Huyền” thì đó là Lâm Tư Huyền ở hiện tại đang nhìn về quá khứ.

Lừa dối người khác cần có lý do, lời nói dối và lối diễn xuất giả tạo, còn lừa dối chính mình thì chỉ cần che giấu, lờ đi và trốn tránh trong thời gian dài. Nếu nguyện vọng trốn tránh quá đỗi mãnh liệt thì đến cả trí nhớ cũng sẽ giúp ta che đậy.

Chẳng hạn như Lâm Tư Huyền vẫn luôn cho rằng khoảng thời gian bị cậu lãng quên chỉ là những ngày không mấy quan trọng. Nhưng khi nhìn thấy căn nhà trọ này cậu mới biết, thứ bị giấu đi không chỉ là mấy ngày đêm đó. Điều mà cậu quên là cả một mùa mưa ẩm ướt, bao gồm cả người đang nằm trên giường nghe tiếng mưa này.

Lâm Tư Huyền biết đó là bản thân mình ba năm trước, nhưng lại không muốn thừa nhận đó là mình của ba năm trước.

Trông cậu không được ổn cho lắm, đương nhiên là không đến mức ngu ngơ khù khờ. Phòng trọ rất nhỏ, cậu không thích dọn dẹp nhưng vẫn nhớ phải giặt quần áo, nhưng phơi xong thì chất bừa trong góc cùng với đống kịch bản bỏ đi. Tóc cậu hơi dài rồi mà mãi chưa đi cắt, nhưng cậu vẫn nhớ phải chải gọn gàng rồi buộc nó lại thành một quả bóng nhỏ, không để bản thân trông lôi thôi lếch thếch.

Trong góc chiếc bàn gỗ duy nhất là hàng đống bao thuốc lá rỗng, thời gian này cậu hút hơi nhiều, nhưng cậu lại lên mạng mua một cái gạt tàn thuốc hình con gấu nhỏ màu hồng, tuy đầu của con gấu đã lem luốc vì tàn thuốc rồi.

Nhìn chung thì trong căn phòng này vẫn còn rất nhiều chi tiết cho thấy nếp sống tỉ mỉ cẩn thận của cậu. Nhưng trông cậu lúc này có vẻ uể oải, có thể là nghe tiếng mưa khiến người ta buồn ngủ. Cậu ngồi xếp bằng dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Điếu thuốc trên tay làm bỏng đầu ngón tay cậu, thế là cậu vẩy ra một đoạn tàn thuốc dài vào gạt tàn con gấu, sau đó cúi đầu hít sâu một hơi cuối cùng.

Cậu ghét mưa, cho nên đợi sau khi mưa tạnh mới chuẩn bị ra đường. Chân xỏ vào đôi giày canvas đạp gót thành dép lê, cậu cúi đầu tra bản đồ rồi đi ra một cái chợ cách đó một cây số. Thật ra chợ là một nơi mà cậu không thể nào giả vờ ung dung. Cậu đi vào thì hơi hoang mang, cuối cùng dạo một vòng lại quay về cổng chợ mua nửa miếng đậu hũ. Bác bán đậu hũ cắt một miếng, vừa gói lại vừa hỏi:

– Trông cậu không giống người biết nấu ăn.

Cậu mỉm cười:

– Bác đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Cậu vẫn cố chấp thật. Lâm Tư Huyền nghĩ. Với một bác gái sáu mươi tuổi mà cũng nói linh tinh, nếu là người khác thì chắc sẽ hỏi xem cách làm đậu hũ đơn giản nhất là gì.

Cậu thật sự không biết đậu hũ có thể làm những món gì. Cậu về tra cứu công thức trên mạng, lúc cắt ra lại không biết cắt, dao cũng chọn không đúng loại, cắt một miếng, bể, lại cắt miếng nữa, lại bể.

Sau khi lặp đi lặp lại cùng một lỗi, cậu thở đánh thượt, thôi không cắt nữa. Cậu bỏ đậu hũ về lại túi, do dùng tay không để bốc nên miếng đậu hũ nát vụn. Theo lý mà nói thì lẽ ra cậu phải mất kiên nhẫn từ lâu rồi, giống như lúc trước gỡ dây tai nghe thôi mà ít nhất cũng phát cáu hai lần. Nhưng hôm nay cậu vẫn khá kiên nhẫn, lại lặng lẽ dùng tay quét vụn thừa vào bồn nước.

Lâm Tư Huyền biết, cuộc sống nửa năm qua của cậu cũng y như miếng đậu hũ này. Không phải là chưa kịp làm gì đã thất bại mà là chuyện gì cũng đã làm rồi nhưng vẫn nát bươm vô phương cứu chữa. Cậu không muốn có người biết những chuyện này nên đã đổi số điện thoại, xóa WeChat tất cả mọi người. Điện thoại trở thành công cụ để nhận thông báo thử vai, tuy đến hôm nay chuông chưa một lần đổ. Cậu đã trở thành một người không có khán giả, dù là trên sân khấu hay ngoài đời.

Mấy ngày trước chiếc điện thoại này có reo lên vài lần, đều là từ dượng của cậu, hỏi cậu đã nghĩ kĩ chưa.

Cậu không biết làm sao mà Ngụy Dịch Bình có số của cậu, có lẽ là tìm từ CV mà cậu đã nộp, hoặc là từ những con đường khác.

Cuộc gọi đầu tiên mà Ngụy Dịch Bình gọi cho cậu kéo dài một tiếng đồng hồ, đầu tiên là ôn chuyện, sau đó thì hỏi han dạo này cậu sống thế nào, có gặp khó khăn về kinh tế không, vòng vo tam quốc một hồi mới đi vào chủ đề chính, đó là một bữa cơm trong tương lai.

Giây phút mà cái tên “Bàng Thuật” được thốt lên, cậu không nhịn được cười. Không phải là điệu cười lớn mang hàm ý khiêu khích hay là càn rỡ, mà giống như vừa xem được một đoạn phim hài hước dung tục trên mạng, rõ ràng là không hề thấy có gì hay ho nhưng bản năng không nín được phải bật cười hai tiếng rồi tắt, cân nhắc lâu thêm chút nữa là lại phì cười. Cười đến mức dượng của cậu không thể giả làm người tốt được nữa mà hỏi thẳng cậu có ý gì.

– Không có gì. – Cậu nửa đùa nửa thật trả lời – Dượng cứ nói đi, con đang lướt video.

Vừa cúp điện thoại, cậu tắt nụ cười ngay. Trước khi có cuộc điện thoại này, cuộc đời cậu là một đầm lầy lai lịch bất minh. Cậu không biết mình đã sai ở bước nào để mà ngày một sa lầy như thế này. Mỗi lần đưa ra quyết định cậu đều suy nghĩ kĩ càng rồi mà, tại sao vẫn ra nông nỗi này?

Cuộc gọi này kéo cậu lên vách núi cao, bắt cậu phải nhìn cho rõ đầm lầy này từ đâu mà ra. Cậu có lựa chọn rồi, nhưng chỉ có hai lựa chọn duy nhất, một là nhảy xuống, hai là quay về vũng lầy cũ.

Đầm lầy và vách núi, chỗ nào nhân từ hơn, cậu nghĩ mấy ngày rồi vẫn không ra.

Trời tối rồi. Thuốc lá cũng hút xong rồi. Đậu hũ cũng đi xuống cống hết rồi. Cậu trở về giường, tay trái vu.ốt ve con búp bê cũ kĩ, xấu xí, tay phải bắt đầu lên mạng tìm thông tin tuyển diễn viên.

Khi cậu lướt đến trang thứ hai, chiếc điện thoại im lìm cả ngày bỗng nhiên đổ chuông, không ngờ lại là cuộc gọi QQ. Thần kỳ thật, cậu đã gỡ phần mềm này từ lâu rồi, lúc trước có một đoàn phim kia casting yêu cầu thông báo qua nhóm chat QQ, thế nên cậu đã tải lại. Ảnh đại diện của người gọi tới là hình một bông hoa màu hồng. Cậu đặt ghi chú cho bông hoa này là “Chị Nhụy”.

Cậu sững sờ giây lát, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy. Chị Nhụy cũng rất ngạc nhiên, chị hắng giọng hai tiếng mới nói:

– Không ngờ em vẫn còn dùng QQ. Em đổi số điện thoại rồi phải không? Chị gọi tới thì lại là người khác.

– Dạ phải, em mới đổi cách đây không lâu, vẫn chưa kịp nói với chị. Sao thế chị Nhụy, có chuyện gì sao?

Cậu chỉ nói vậy thôi, nhưng hai người đều biết họ đã không gặp nhau nhiều năm rồi. Quả nhiên chị Nhụy cũng nói:

– Xin lỗi nhé Tư Huyền. Lúc trước chị… bận quá, ngày xưa nói khi nào em lên đại học sẽ dẫn em đi xem triển lãm nhưng mãi không có thời gian. Giờ tính ra em cũng tốt nghiệp rồi.

– Không sao đâu mà. – Cậu đã quen trả lời những chủ đề như vậy rồi – Hai chúng ta ai sống tốt phần người nấy là được rồi, có duyên sẽ gặp lại thôi.

– Vậy ngày mốt nhé, được không? – Nhưng thái độ của Vu Nhụy thì rất khác thường, chị đưa ra một cái hẹn rất gấp gáp – Em rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi, để chị giới thiệu chồng chị với em. Chị thường hay nói với anh ấy là chị có một đứa em hàng xóm cực kỳ đẹp trai, sắp làm ngôi sao lớn rồi, anh ấy vẫn luôn muốn gặp em. Chúng ta gặp nhau đi.

Lâm Tư Huyền chợt ý thức được sắp xảy ra chuyện gì. Nhưng Lâm Tư Huyền không thể làm được gì hết.

Lâm Tư Huyền chỉ có thể nhìn mình một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trống trơn. Biểu cảm trên mặt cậu rất bình thản, cửa sổ chưa đóng kín hắt vào một ít gió, đầu tóc chấp chới. Cậu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ có quả táo nhô lên ở cổ là có động đậy chút ít, tiết lộ một cái nuốt nhẹ nhàng từ cậu.

– Lần sau đi chị Nhụy. – Bóng đêm bủa vây, cậu nói – Mấy ngày nữa chắc em phải đi quay rồi, không có thời gian.

Đây là lần đầu tiên cậu từ chối Vu Nhụy. Dường như chị cũng không ngờ tới. Chị làm thinh chốc lát mới nói:

– Ồ, em phải đi quay à, thế là tốt rồi, đây là lần đầu tiên chị nghe nói có người quen đi quay phim đấy. Nghe bí ẩn thật đấy. Vậy em cứ yên tâm đi quay đi nhé.

– Chừng nào em đóng máy sẽ tới tìm chị. – Cậu hứa – Em sẽ lén chụp cho chị thật nhiều ảnh của ngôi sao nổi tiếng.

– Vậy em nhớ selfie nhiều vào nhé. – Vu Nhụy cũng hùa theo đùa. Nhưng giây tiếp theo, dường như chị thu vén bớt nét cười – Tư Huyền, lúc trước toàn là chị thất hứa, xin lỗi em rất nhiều. Lúc nhỏ em thường hay đổ bệnh, sống xa gia đình nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé.

– Những chuyện đó em quên hết rồi. Dạo này em sống tốt lắm. – Cậu cũng cười – Chị phải tin em, thật đó. Đợi khi nào chúng ta gặp nhau chị sẽ biết thôi.

Chuyện “sống tốt” này là thật hay giả thì vẫn còn chờ thương thảo, vì cậu cũng không còn cơ hội nào để chứng minh cho chị thấy nữa rồi.

Bảy ngày sau, cậu biết tin chị Nhụy qua đời. Trùng hợp thay, cũng là ở phần mềm QQ này. Gia đình chị Nhụy rất chu đáo, gửi cáo phó cho từng người mà chị liên lạc gần đây.

Theo như tâm nguyện của chị khi còn sống, chị muốn có một buổi tiễn đưa trên thảm cỏ ngoài trời giống như trong những bộ phim phương Tây.

Trước khi cậu đi dự đám tang, cậu đến tiệm hoa bên cạnh chợ chọn rất lâu, cuối cùng chọn cúc trắng và diên vĩ tím, bó hoa này là khoản chi tiêu đắt đỏ nhất của cậu trong tháng này.

Cuối cùng, cậu vẫn gặp được chồng chị Nhụy. Anh ấy vẫn tưởng rằng cậu thật sự vượt ngàn dặm xa xôi từ đoàn phim về nên đã đón tiếp cậu rất nồng hậu.

Chồng của chị kể cho cậu nghe chuyện của hai người:

– Cô ấy đã bắt đầu trị bệnh từ rất nhiều năm trước rồi, lúc tốt lúc xấu. Lúc nào khỏe thì có sức vẽ tranh, đi du lịch với anh, khi nào về thì lại bắt đầu nhập viện. Ban đầu có nói thế nào cô ấy cũng không chịu kết hôn với anh, còn luôn muốn anh phải chia tay với cô ấy. Cuối cùng, anh phải quỳ xuống cầu xin cô ấy, bảo rằng “Em còn không hiểu anh sao, từ tiểu học là anh đã bám gót em rồi, em đi đâu anh sẽ đi đó. Cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi. Nếu em không kết hôn với anh thì đến chết anh cũng không có một cái đám cưới cho mình, em nhẫn tâm tước đoạt quyền được kết hôn của anh sao?” Cô ấy nghe anh nói vậy thì mới đồng ý.

Mặt trời hôm ấy khá chói chang, cậu đặt bó hoa xuống mặt cỏ, nói với người chồng đã góa vợ:

– Chị ấy đã vất vả rồi. Anh cũng đã vất vả rồi.

Giây phút cậu đặt bó hoa xuống cũng là lúc cậu nảy sinh ý nghĩ muốn buông xuôi. Không phải vì người quen của mình ra đi, không phải vì một tương lai không còn ngã rẽ, mà là vì hôm ấy thời tiết rất đẹp. Ánh nắng rất đẹp, gió cũng rất dịu dàng, bãi cỏ xanh um như tấm nệm mềm, Vu Nhụy nằm ở đó cũng thật bình yên. Tuy không thể nhìn thấy gương mặt chị nữa, nhưng cậu biết chị đang say giấc nồng.

Cậu nghiệm ra một chuyện, mình cũng có thể được bình yên như vậy. Thậm chí cậu còn không khiến bất kỳ ai phải nghẹn ngào khóc như ở đây.

Sau khi ý nghĩ đó ra đời thì nó cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí cậu. Đối với cậu thì việc ra đi quá sức đơn giản. Cậu không có tài sản để lại, không có trách nhiệm nào cần phải tận tụy, không có nhiệm vụ gì cần phải hoàn thành, thậm chí viết một bức di thư cũng thấy thừa thãi.

Nhưng cậu cũng thử viết xem sao, cảm thấy đã sống một lần trên đời thì cũng nên để lại dấu ấn gì đó. Nhưng giống như học sinh viết tập làm văn vậy, viết xong tiêu đề thì không biết nên đặt bút làm sao nữa.

Cứ như thế, cậu bỏ đi rất nhiều tờ giấy rồi nhưng vẫn chưa rặn ra được lời nào nghe hay ho, chỉ liên tục chống trán ngẩn người nhìn hai chữ “di thư”. Có một buổi chiều kia nhìn hai chữ ấy lâu quá, đột nhiên cậu xóa chữ “thư” đi, thay vào bằng chữ “nguyện”.

Lâm Tư Huyền biết, mình lại lại lại thất hứa mà đi tìm Trần Ký.

Có lẽ rất nhiều người cho rằng khi một ai đó biến mất khỏi cõi đời thì mọi tội trạng của họ cũng sẽ được xóa bỏ, cậu cũng không ngoại lệ. Cảm giác đạo đức suy đồi khiến cậu bắt đầu tự hỏi xem mình muốn làm gì. Mới đầu cậu chỉ muốn một cái ôm, sau đó thì trở thành một cái hôn dài, càng nghĩ lâu thì lại càng ha.m mu.ốn quá đáng hơn, cậu muốn có một đêm mặn nồng.

Cậu chẳng có tí sáng tạo nào, đến cả di nguyện cũng sao chép từ giấc mơ mấy năm nay.

Tuy lần cuối hai người gặp nhau đã là mấy năm trước, nhưng muốn tìm Trần Ký thì không phải chuyện gì khó. Mấy năm qua, cậu thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, trong một vài đêm không thể dằn lòng, cậu tìm được một tài khoản trên mạng xã hội. Có lẽ là bạn cùng phòng đại học của Trần Ký, người địa phương, “cày cuốc” hai năm tiết kiệm được hai chục nghìn tệ, cộng thêm trợ cấp một triệu tệ của gia đình, anh ta mở một quán bar nhạc nhẹ ở ngoại ô. Cứ dăm ba bữa, mấy bạn học ở lại thành phố làm việc đều đến đó tụ tập, thỉnh thoảng chủ quán sẽ đăng lên mạng một hai tấm ảnh chụp chung, giúp cậu được nhìn Trần Ký thêm vài lần trong những đêm buông thả tâm trí.

Năm thì mười họa cậu mới có thời điểm kích động như vậy. Có lẽ ý nghĩ “ra đi” đã dẫn dắt cậu làm việc gì cũng phải tốc chiến tốc thắng. Vì lẽ đó, cậu đến quán bar của người ta, lấy ảnh ra hỏi nhân viên pha chế là Trần Ký thường đến đây vào lúc nào. Cậu hỏi hơi đường đột, nhưng nhân viên pha chế cũng không bất ngờ, nói đùa với người bên cạnh:

– Vóc dáng và tướng mạo của Tiểu Trần đúng là giới tính nào cũng mê.

Nói xong, anh ta quay lại trả lời cậu:

– Tiểu Trần không thường xuyên đến đây, mỗi thứ Sáu cuối tháng đều đến để trông coi việc làm ăn, toàn uống đồ không cồn. Nhưng chắc phải để cậu thất vọng rồi, ai tới làm quen Tiểu Trần cũng không trả lời đâu, phen này phải để cậu phí công rồi.

Người bên cạnh rảnh rỗi không có việc gì làm cũng chen vào tám:

– Nhưng trông cậu ưa nhìn thế này, không chừng có bất ngờ đấy.

– Cậu đừng có nói vớ nói vẩn – Nhân viên pha chế mắng cậu kia – Đầy người ưa nhìn đến hỏi rồi đấy thây, mà Tiểu Trần có thèm đếm xỉa gì đâu. Sếp bảo từ hồi năm nhất đại học là anh ấy đã thích ai đó rồi.

– Sao cậu chẳng có đầu óc kinh doanh gì hết vậy, tôi nói vậy là để mời vị huynh đài đây thường xuyên tới uống. – Tên này nói chuyện thẳng thắn thật, chẳng thèm kiêng dè gì – Chả biết anh ấy thích ai mà vất vả thế, theo đuổi ngần ấy năm vẫn không thành.

– Ai mà biết. Không chừng xu hướng tí.nh d.ục không hợp nhau, còn không thì chỉ có thể là yêu xa.

Yêu xa? Là ai cơ? Sau khi về nhà, cậu đột nhiên nảy ra một ý, lần đầu tiên tìm tên Viên Tầm trên mạng xã hội, ngay lập tức, chín tấm ảnh lớn về sông Thames đập ngay vào mắt. Thật kỳ lạ. Cậu từng suy đoán về trạng thái tình cảm của Trần Ký mấy năm nay, chẳng hạn như anh đã yêu đương mấy lần rồi, bây giờ có còn độc thân hay không, thậm chí là đã chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận tổn thương lương tâm. Dù sao thì cậu cũng không áy náy được bao ngày, rất nhiều người thích nói rằng sẽ đưa ai ai ai đi trước khi chết, đến bước đường này rồi, giết người cũng chẳng thấm tháp nữa thì có gì đâu mà sợ bị lên án đạo đức.

Nhưng cậu đã nhầm. Năm xưa Trần Ký cuồng ngôn nói sẽ không yêu đương nhưng sau lưng lại là một “cây si” chính hiệu, giữ mãi một mối tình để mà độc thân đến tận bây giờ. Có lẽ đây là chuyện tốt, điều này có nghĩa là dù cậu muốn làm gì thì cũng bớt đi một xiềng xích đạo đức, có điều cậu không biết tại sao mình lại do dự.

Nhưng bây giờ cậu cũng không còn thời gian do dự nữa rồi. Cậu đã lập sẵn một kế hoạch tuy có phần gấp gáp nhưng vẫn rất hoàn hảo, cũng đã viết sẵn lời thoại cho vở kịch này rồi. Rất đơn giản, giở lại mửng cũ, rồi uy hiếp thêm mấy câu. Đây là lần cuối cùng rồi, lần này cậu có thể lừa một trận thật hoành tráng, dù sao Trần Ký cũng không biết gia đình cậu đã xảy ra chuyện gì. Dượng còn cung cấp cho cậu một vài lời thoại có sẵn, khiến cho việc cậy quyền thế để chèn ép người ta nghe giống như một triết lý sống. Tóm lại là tên đã lên dây, chỉ còn đợi thời cơ này nữa thôi. Nhưng Trần Ký lại không tới.

Nhưng mà thứ Sáu cuối tháng này, Trần Ký, bà mẹ nó, lại không tới.

Đây là lần cậu sửa soạn kĩ càng nhất trong nửa năm nay, tóc tai chải chuốt, mặc chiếc sơ mi đắt tiền nhất, xịt ít nước hoa thơm thơm, mà đây cũng là khoảnh khắc cậu ngỡ ngàng nhất trong nửa năm qua. Cậu biết có trăm nghìn cách giải thích, không ai dám đảm bảo Trần Ký sẽ tới, nhưng cậu vẫn không chấp nhận được.

Cậu ngồi ở chiếc bàn tròn góc trong cùng, không muốn để mình trông như kẻ bị ruồng bỏ nên đã gọi hết ly này đến ly khác. Người xung quanh tới tới lui lui, có người cười nói, có người đau buồn, có người bắt chuyện với cậu, sau khi không nhận được câu trả lời thì chuyển sang mục tiêu tiếp theo.

– Tối nay đi cùng tôi đi.

Không có màn dạo đầu, không thêm lời giải thích, người được bắt chuyện hỏi lại:

– Lý do gì?

– Vì tôi muốn.

Cậu chán đến mức phải ngồi đếm số. Hai người trước mặt mình nắm tay nhau bỏ đi, từ đầu đến đuôi chỉ dùng đúng mười hai từ. Cậu biết hai người này định đi đâu, bên cạnh quán bar là một khách sạn qua đêm mang cái mác homestay. Bọn họ sắp sửa làm cái chuyện ái ân nhất chỉ bằng mười hai từ đơn giản nhất.

Ly rượu trước mặt là cậu gọi ngẫu nhiên vì nó có cái tên rất dễ thương, nhưng nồng độ cồn thì không hề thấp. Uống đến ly thứ tư, cậu đã bắt đầu lờ đờ.

Thôi được rồi, nói chính xác là cậu đã bắt đầu buông xuôi, có chuyện gì theo ý mình đâu chứ. Đợi đến khi húp hết bát canh Mạnh Bà thì hôm nay có gặp Trần Ký hay không cũng chẳng là việc đáng quan tâm nữa.

Nghĩ vậy, cậu bắt đầu hút điếu cuối cùng trong bao thuốc và đếm ngược thời gian, khi nào nó cháy hết thì cậu sẽ đi. Cậu chưa bao giờ hút chậm đến vậy, cứ như một thằng tay mơ chẳng hề biết hút thuốc, chỉ kẹp trên tay cho ra dáng. Nhưng có chậm đến mấy thì điếu thuốc cũng cháy hết rồi.

Cậu đứng dậy, cố gắng giữ thăng bằng đi ra ngoài. Vừa đẩy cửa kính ra thì phía sau có người gọi giật lại:

– Cậu gì ơi, làm rơi bật lửa này.

Cậu cúi đầu xuống nhìn, định bảo đối phương đưa cho mình thì có người đứng ở quầy bar đã giành phần trước:

– Không cần đâu.

Ở nơi ồn ào náo nhiệt, giọng nói này lại rất điềm tĩnh, rất tự nhiên, nhẹ nhàng đến mức dễ dàng bị phớt lờ. Nhưng hiếm khi cậu lại gặp may thế này, vậy mà lại nghe thấy. Một giây sau cậu mới quay đầu lại, nhìn thấy một bóng lưng mặc sơ mi trắng đứng ở quầy bar.

Nhân viên pha chế hẵng còn đang nài nỉ, nhìn động tác của cậu ta có thể thấy cậu ta đang cố mời người đàn ông này phá lệ tối nay gọi một ly rượu, tiếc là người mặc sơ mi trắng không hưởng ứng, chỉ một mực lắc đầu, đến cả mấy câu từ chối khéo cũng lười đưa ra.

– Sao anh tới muộn thế? Tưởng hôm nay anh không tới luôn chứ.

– Đi team building với công ty.

– Đi team building xong vẫn tới? Anh tình nghĩa sâu nặng với sếp tụi em quá.

– Cậu nghĩ nhiều rồi. Lúc trước tôi thua cược nên hứa mỗi tháng tới một lần.

– Thì ra mỗi tháng anh đều tới đây là do chạy deadline.

Cậu từng tưởng tượng xem Trần Ký sẽ thay đổi như thế nào, thậm chí còn thầm mong đợi Trần Ký sẽ mập lên hay là xấu đi, để hình tượng trong mộng vỡ tan tành, để cậu có thể ra đi thanh thản không vướng bận gì nữa, nhưng ấy vậy anh lại chẳng hề thay đổi chút gì. Điều duy nhất thay đổi là cách ăn mặc, hồi cấp ba thì mặc đồng phục, lên đại học thì mặc áo thun và hoodie, bây giờ thì mặc sơ mi trắng kiểu phổ biến nhất. Xương bả vai hơi nhô lên dưới lớp vải, khiến chiếc sơ mi bao bọc tấm lưng anh không được phẳng phiu.

Cậu nhìn Trần Ký nói chuyện với người ta, lại nhìn Trần Ký cúi đầu nhắn tin, nhìn Trần Ký nhâm nhi cốc trà trái cây, nhìn Trần Ký lặng lẽ sống cuộc sống của riêng anh. Trần Ký sống rất tốt, mà cũng nên như thế.

Vở kịch nên bắt đầu rồi. Nhưng diễn viên lại bắt đầu hèn nhát.

Liệu Trần Ký không quên mất mình đấy chứ? Cũng có khả năng lắm.

Thế là cậu cũng nhất thời sửa đổi lời thoại của mình:

– Lại gặp nhau rồi Trần Ký. Lâu rồi không gặp, đừng nói cậu quên tôi rồi đấy nhé?

Trần Ký quay đầu lại, thật lâu, thật lâu vẫn không lên tiếng. Lâu đến mức cậu cảm tưởng như suy đoán của mình là chính xác. Lúc này, cơ thể đã tẩm ướp quá nhiều men rượu mới bắt đầu khiến cậu choáng váng, khiến tình tiết vở kịch chệch kịch bản gốc ngày một xa:

– Nhìn tôi này, Trần Ký.

Nhìn thật kĩ tôi đi, nhớ thật kĩ tôi đi:

– Chẳng lẽ cậu thật sự…

– Lâm Tư Huyền. – Không biết cái tên này khó nhớ quá hay sao mà Trần Ký mất mấy chục giây mới thốt lên được – Tôi đang nhìn cậu.

Thình lình bị ngắt lời, cậu không biết nên nói gì nữa. Cậu chợt nảy sinh một tâm trạng kỳ quái, cậu không muốn diễn vở kịch mang tên “Di nguyện” này nữa. Cậu muốn xóa hết tất cả những cảnh khác, chỉ để lại duy nhất câu thoại dài ba từ này. (*)

(*) Có thể “câu thoại dài ba từ này” theo ý tác giả là “Lâm Tư Huyền”. Mình thấy có một số bình luận trong truyện đều đoán như vậy.

– Tại sao cậu ở đây? – Nhưng Trần Ký vẫn hỏi.

– Vô tình đi ngang qua. – Cậu nói – Nhìn thấy có người giống cậu, không ngờ là cậu thật.

Trần Ký hỏi tiếp:

– Lại uống say à?

Đúng là cậu say thật, say đến mức cậu cảm giác như giọng nói của Trần Ký chậm rãi hơn trước, chậm đến mức cậu ảo tưởng đó là sự e dè, rõ ràng lúc nãy nghe đâu có như vậy. Đương nhiên cậu không thừa nhận:

– Làm gì có. Giờ tôi uống nặng đô hơn nhiều rồi.

– Vậy ư? – Không biết Trần Ký có tin hay không – Cậu đi một mình?

Màn hình điện thoại của Trần Ký vẫn còn sáng, giao diện đã chuyển sang phần mềm dự báo thời tiết, lòng bàn tay hướng lên gác bên cạnh điện thoại, để lộ vết sẹo cũ.

Cậu thấy đoạn đối thoại này vừa xa lạ vừa kỳ quặc, thất thần nhìn vết sẹo kia. Từ khi học diễn xuất tới nay, đây là lần đầu tiên cậu quên hết sạch lời thoại.

Ma xui quỷ khiến, cậu ấp tay mình lên vết thương đã lành bao năm qua:

– Tối nay đi cùng tôi đi.

Mãi sau, Trần Ký mới hỏi:

– Lý do gì?

Dưới ánh đèn, cậu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ không hề hợp với cậu chút nào:

– Vì tôi muốn.

Đúng là cậu hơi say thật rồi, chất cồn trong người sai khiến cậu hành động theo bản năng, không còn một chút ý thức nào về giọng nói và hành vi nữa.

Nhưng Lâm Tư Huyền biết cậu đã bỏ sót điều gì.

Cậu bỏ sót lời thoại mình đã viết sẵn, bỏ sót nhịp tim của hai người, bỏ sót một sự thật khiến Lâm Tư Huyền vô số lần đau đáu dằn vặt, muốn tìm hiểu đến cùng – đó là, rốt cuộc cậu đã làm cách nào để khiến Trần Ký qua đêm với mình.

Lâm Tư Huyền từng nghĩ sẽ là lừa dối, là uy hiếp, thậm chí là không từ thủ đoạn lạm dụng chất cấm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng, trong đêm hôm đó, cậu không sử dụng bất kỳ mưu mẹo nào cả.