Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 11



Hắn mở mắt, tay vươn ra nhéo má ta:

 

“Dậy rồi à?”

 

Ánh mắt chạm nhau, đầu óc ta vẫn hơi choáng váng:

 

“Ngài… ngài chưa c.h.ế.t à?”

 

Mặt hắn tối sầm lại:

 

“Thế nào? Nàng thất vọng lắm sao?”

 

Giọng điệu lạnh tanh làm ta bừng tỉnh ngay.

 

Ta cười gượng:

 

“À, là ngài… ha ha ha… chắc ta mơ mơ màng màng nên nói mớ ấy mà…”

 

“Hử? Nói mớ sao?” Hắn hừ lạnh, “Thế mơ thấy gì?”

 

Ta nào dám nói?

 

Chẳng lẽ ta phải thành thật kể ra giấc mơ thấy hắn chui vào chăn người khác, ta tức quá một cước đá bay hắn xuống ao sen?

 

“Không… không có gì…”

 

Ta vội đánh trống lảng: “Ngài về lúc nào vậy?”

 

Hắn kéo ta vào lòng, nhắm mắt, nở nụ cười thư thái:

 

“Đêm qua, tổng đốc Phương Nam có việc gấp vào kinh, ta xử lý xong thì nàng đã ngủ rồi. Hôm nay không có triều sớm, ta có thể ở lại nghỉ cùng nàng.”

 

Cả người ta run rẩy.

 

Mỗi lần hắn nói "nghỉ ngơi cho tốt", thì y như rằng… ta là người không được nghỉ ngơi.

 

Mãi đến khi hắn chỉ ngồi ấn ta trước bàn trang điểm, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

…Là ta nghĩ nhiều rồi.

 

Hắn cười khẽ, nhìn thấu tâm tư ta, ngón tay khẽ chải lọn tóc dài, ánh mắt hẹp dài nheo lại:

 

“Không phải nàng tưởng ta muốn làm gì khác chứ?”

 

“…Không, không có gì.”

 

30

 

Cứ tiếp tục thế này, e là vài năm nữa ta cũng muốn thăng thiên sớm.

 

Hắn đảo mắt nhìn quanh, cảm thán:

 

“Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tay ta đang múc canh bỗng khựng lại.

 

“Lần đầu gặp? Không phải là ở trong cung sao?”

 

Hắn lắc đầu.

 

Nói rằng hồi nhỏ có một lần xuất cung, trông thấy ta ngồi bên đường vừa ăn chè vừa khóc.

 

Hắn thấy thẻ bài bên hông ta có chữ “Thẩm” nên tiến lại hỏi:

 

“Tiểu thư nhà quyền quý sao lại một mình ở đây, không sợ bị bắt cóc à?”

 

Ta chẳng có tâm tư phòng bị gì, vừa sụt sịt vừa kể như trút hết bầu tâm sự:

 

Mẫu thân ta bị ruồng bỏ từ sớm, phụ thân không cho hai mẹ con gặp mặt.

 

Kế muội là Thẩm Thanh Ngọc mỉa mai ta: “Có mẹ sinh không mẹ dạy.”

 

Ta liền nhào tới đánh nhau với ả.

 

Ả đánh không lại, khóc toáng lên, gọi đến phụ thân và kế mẫu.

 

Phụ thân thẳng tay tát ta một cái, đuổi khỏi phủ bắt ta suy ngẫm.

 

Lúc buồn, ta thường ăn đồ ngọt để khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.

 

Ta bừng tỉnh ngộ:

 

“Bảo sao ngài cứ đưa ta đồ ngọt… thì ra từ lâu đã biết chuyện ấy rồi.”

 

Hắn cười dịu dàng: “Chỉ là muốn khiến nàng vui hơn.”

 

Xe ngựa chở đầy những thứ ta mua đến mức suýt không chứa nổi.

 

Tề Nguyên tay trái đỡ đống hộp bánh kẹo, tay phải ôm bể cá con, bên trong là tám con cá vàng do ta vớt ở sạp.

 

Bên cạnh hắn là đủ loại đồ lặt vặt, hắn lấy thân mình chắn lại, phòng xe phanh gấp làm rơi vỡ lung tung.

 

Xe lắc lư nhẹ nhàng, cơm rượu no nê, làm người ta dễ sinh buồn ngủ.

 

Ta ngồi gật gù không ngừng.

 

Hắn vươn tay đỡ ta tựa vào vai, trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp:

 

“Đừng gắng nữa, buồn ngủ thì ngủ đi.”

 

Ta như bị mê hoặc, đầu nghiêng sang—tựa vào người hắn mà thiếp đi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đêm nào cũng như thế.

Một đời cũng như thế.

 

-HẾT-