Kéo theo đó là tin nhắn dồn dập của đám bạn cùng phòng.
[Tranh Tranh! Sao cậu còn chưa đến! Hồi nãy gọi cậu dậy, cậu còn bảo ngủ thêm một phút, ai ngờ lại ngủ thêm… một tỉ phút?!]
[Mau lên! Thầy nói hai phút nữa điểm danh rồi!]
Đọc xong tôi vừa hoảng vừa cuống, mà đúng là trong hai phút thì có mọc cánh cũng chẳng bay tới lớp được.
Chỉ còn cách đặt trọn niềm tin vào người chuyên đi học hộ cho tôi.
Tôi: [Bảo bối! Cứu mạng!!!]
“Ngày mai rồi nói”: [?]
Tôi: [Cậu có đang ở gần tòa Minh Đức không?]
“Ngày mai rồi nói”: […Ừ, đang ở phòng tự học 305.]
Tôi: [!]
Tôi: [Tốt quá! Cứu tôi một mạng rồi! Nghe tôi nói này, lớp tự chọn ở 307 sắp điểm danh, cậu giúp tôi gọi tên nhé! Thành công xong tôi hậu tạ hậu hĩnh luôn!]
“Ngày mai rồi nói”: [Được.]
Thấy chữ đó, tim tôi mới chịu rớt xuống, như vừa thoát chết. Tôi lau mồ hôi đầy trán, phấn khích nhắn tin lia lịa.
[Cậu! Đúng! Là! Thần! Của! Tôi!]
[Yêu cậu quá đi mất bảo bối!!!]
[Giờ tôi chỉ muốn chui theo đường truyền internet sang ôm chặt cái đầu của cậu mà hôn một phát!]
[Không! Phải hôn mười phát!]
Bên kia lại cực chill, nhìn tôi lên cơn điên mà chỉ nhắn: [Không có gì.]
Tôi thở phào, đặt điện thoại xuống, yên tâm nhắm mắt lại.
“Ngày mai rồi nói” là ca trực thay mà bạn tôi giới thiệu.
Nó còn hùng hồn PR:
“Nghe tôi nói này! Dịch vụ siêu chu đáo! Lễ tết còn nhắn chúc mừng! Giá lại còn siêu rẻ! Hai tiết chỉ mười tệ thôi! Thế nào? Động lòng chưa?”
Nói xong còn phun nước miếng như bà mối đi kéo coi mắt.
Tôi cũng nghĩ bụng, thật ra cũng khá động lòng. Vì bình thường, đám bạn cùng phòng nhờ người khác học hộ ít cũng phải hai chục, mà gặp ca sáng sớm hoặc thứ Hai còn bị hét giá lên trời.
Nếu rẻ vậy, liệu có thể đặt lâu dài không ta?
Thấy tôi im lặng, bạn tôi sốt ruột lắm.
Nó gấp gáp mặc cả thay tôi: “Thế này nhé! Tám tệ! Chỉ tám tệ thôi! Được chưa?”
Tôi: [?] Ơ kìa, tôi còn chưa mặc cả mà?
Tôi lắc đầu: “Không cần, mười tệ cũng—”
Nó lại chen ngang: “Thôi được, năm tệ! Quyết định vậy nhé, năm tệ thôi!”
Nói xong sợ tôi đổi ý, nhét luôn liên hệ cho tôi rồi chuồn mất.
Tôi cứ thấy có gì sai sai, nhưng thôi, năm tệ thì cũng hời quá trời.
Có điều… năm tệ thì người ta lỗ quá rồi. Đi xe đạp công cộng một lượt cũng ba tệ.
Hơi áy náy, tôi định khi add bạn sẽ chủ động trả mười tệ.
Tưởng phải đợi nửa tiếng hay một tiếng người ta mới đồng ý, ai dè vừa gửi yêu cầu đã được chấp nhận ngay.
Xem ra bên kia đúng là rất cần tiền, cần đơn hàng này lắm luôn.
Thế thì tôi càng không thể để người ta thiệt.
Tôi: [Chào bạn, bạn là người học thay mà Trần Nguyện giới thiệu đúng không?]
Ngày mai rồi nói: [Ừ.]
Tôi mới phát hiện, ảnh đại diện là một cô gái tóc tết hai bên chụp từ sau lưng, chắc ảnh mạng tạo vibe.
Trong đầu tôi lập tức tưởng tượng: chắc là một cô gái vừa xinh vừa hiền, đang cày thêm để lo học phí.
Tôi: [Bảo bối, Trần Nguyện nói hai tiết là năm tệ, có đúng không thế?]
Tự tiện hạ giá thế này, lại còn là cô gái dễ thương nữa, Trần Nguyện đáng đánh thật!
Ngày mai rồi nói: [Đúng.]
Tôi: [Ban đầu không phải nói mười tệ à? Tôi trả mười tệ nhé, mùa đông lạnh thế này, sáng dậy đi học đâu có dễ.]
Ngày mai rồi nói: [Không cần, năm tệ thôi.]
Trời đất ơi, đúng kiểu cô gái hiểu chuyện lại còn tốt bụng.
Tôi: [Không được! Cứ mười tệ!]
Nói xong tôi phi luôn cái bao lì xì: [Nhanh nhận đi! Không nhận thì tôi không thuê nữa đâu!]
Có vẻ sợ mất khách, đối phương nhận liền tay.
Tôi gửi số báo danh, tên, thời gian và địa điểm học hộ. Bên kia chỉ thả gọn lỏn: [Ừ.]