Mùa Xuân Của Miểu Miểu

Chương 7



09

 

Vì Thái Hoàng Thái Hậu coi Kỳ Quang là con rể ở rể, ta không ở Kỳ Phủ, cả ngày ru rú trong Trấn Bắc Hầu Phủ của ta, mỗi ngày ăn uống và thư từ với Kỳ Quang.

 

Thư từ của Kỳ Quang rất thường xuyên, hắn kể về tình hình chiến sự, kể về phong cảnh Mạc Bắc.

 

Thỉnh thoảng viết dài dòng thì kể những câu chuyện về các huynh đệ đã tử trận, ta nhận được tin tức liền mang theo chút đồ dùng cá nhân đích thân đến thăm hỏi gia đình họ.

 

Cứ thế lâu dần, danh tiếng của Kỳ Quang ở Kinh Thành ngày càng tốt.

 

Mối quan hệ giữa ta và Kỳ Quang cũng ngày càng thân mật, hắn văn phong cực tốt, từ khi ta bày tỏ mong muốn được nhìn thấy phong cảnh Mạc Bắc, hắn liền thường xuyên viết cảnh đẹp cho ta xem.

 

Kể từ khi ta thành hôn, Nguyên Lân liền thường xuyên gọi ta vào cung dự tiệc.

 

Thái Hoàng Thái Hậu thường giúp ta từ chối, nhưng cũng có một số buổi tiệc không thể từ chối được.

 

Thế là ta vẫn đeo cái mặt nạ thục nữ chính phái đó, đối xử với mỗi buổi tiệc một cách rập khuôn.

 

Chỉ thỉnh thoảng chạy đến cung Thái Hoàng Thái Hậu làm nũng, người liền hỏi ta Kỳ Quang ở tiền tuyến thế nào.

 

Từ những lá thư và chiến báo hắn gửi cho ta, ta được biết nội bộ vương thất Mạc Bắc đang loạn, hắn tin tưởng có thể thừa cơ này một lần đoạt lấy Mạc Bắc.

 

Ta kể tỉ mỉ tình hình cho người nghe, người nói sẽ ngày ngày cầu phúc trước Phật cho Kỳ Quang và các tướng sĩ.

 

Có một lần ta như thường lệ vào cung dự tiệc, buổi tiệc tiến hành được một nửa thì ta thấy buồn chán quá, liền lẻn ra Ngự Hoa Viên hóng mát.

 

Đó là một ngày xuân, ánh nắng chiều rải rác trên hồ nhỏ trong Ngự Hoa Viên.

 

Ta thấy xung quanh không có ai, liền cởi giày tất nghịch nước bên bờ ao, Ngân Việt trung thành giúp ta canh chừng xung quanh.

 

Đột nhiên một bóng đen bao phủ ta, ta đang định bảo Ngân Việt đừng nghịch nữa, ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt Nguyên Lân.

 

Ta vội vàng đi giày tất vào đứng dậy, hướng hắn hành một lễ, rồi kéo Ngân Việt định quay lại yến tiệc.

 

Nguyên Lân lại kéo tay ta, trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt cao ngạo đó: “Ngươi có biết hôm nay yến tiệc là vì cái gì không?”

 

Từ khi ta và Kỳ Quang kết hôn, những chuyện yến tiệc như thế này đều là do Thái Hoàng Thái Hậu không từ chối được mới bắt ta tham gia, ta không muốn biết bất kỳ lý do nào của những buổi yến tiệc ngoài sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu.

 

Dù sao thì lý do cũng đều rất nhàm chán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là ta lắc đầu, muốn rút tay ra khỏi tay Nguyên Lân, nhưng Nguyên Lân lại kìm chặt hơn.

 

Ta quay đầu đưa cho hắn một ánh mắt khó hiểu: “Mong Bệ hạ tự trọng, Nam Kha đã là người có gia đình, nếu để người khác nhìn thấy thì không hay.”

 

“Ngươi có phải đã quên gì đó không?” Hắn c.h.ế.t dí nhìn ta.

 

“Bệ hạ chi bằng nói thẳng, Nam Kha đã lâu không vào cung, nếu làm hỏng quy củ trong cung thì sau yến tiệc người cứ tùy ý trừng phạt.” Ta không muốn đoán ý với hắn, dùng sức rút tay ra.

 

Thần sắc hắn đột nhiên trở nên u buồn, buông tay ta ra.

 

Ta vội vàng kéo Ngân Việt đi về phía yến tiệc, khi đi chỉ nghe thấy phía sau truyền đến lệnh của Nguyên Lân bảo người trong Ngự Hoa Viên thay nước hồ.

 

Thì ra là như vậy, ta thở phào một hơi.

10

 

Không lâu sau khi ta trở về, Nguyên Lân cũng quay về chỗ ngồi.

 

Chu Ngọc từng ly từng ly rót rượu cho hắn, sắc mặt hắn không tốt, khiến Chu Ngọc cũng có chút ngượng ngùng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Không biết Chu Ngọc đã nói gì vào tai hắn, sau đó liền bị hắn quát bảo rời tiệc.

 

Các đại thần đến dự tiệc thấy Chu Ngọc rời đi, vội vàng giới thiệu con gái nhà mình cho Hoàng thượng.

 

Hoàng thượng vẻ mặt không vui, nhưng vì Thái Hoàng Thái Hậu cũng là phái thúc giục hôn nhân, nên đành nén giận trên bàn tiệc.

 

Khi yến tiệc kết thúc, trời đã về đêm.

 

Ra khỏi cung không tiện lắm, ta liền cùng Thái Hoàng Thái Hậu về cung của người nghỉ ngơi, trước khi đi ta phát hiện Nguyên Lân vẫn luôn nhìn ta, thấy ta phát hiện, hắn lại theo bản năng tránh ánh mắt đi.

 

Ta có chút khó hiểu, nhưng vẫn theo Thái Hoàng Thái Hậu về cung người.

 

Trở về cung, Thái Hoàng Thái Hậu tâm sự nỗi buồn của người với ta: “Hoàng thượng đăng cơ đã ba năm rồi, đến nay vẫn chưa có con. Chu Quý phi kia thân thể có phải có vấn đề không? Hoàng thượng chỉ có mỗi nàng ta một phi tần.”

 

Ta an ủi người: “Đều phải xem duyên phận cả, là trời cao muốn chọn một đứa trẻ tốt nhất cho Đại Lương chúng ta.”

 

Thái Hoàng Thái Hậu xoa xoa bàn tay hơi lạnh của ta: “Thế thì tốt nhất, chỉ là tiếc cho con bé này cuối cùng không gả cho Lân nhi của chúng ta.”

 

“Thiên ý tự hữu an bài, Kỳ tướng quân cũng là một người rất rất tốt.” Ta nhìn những sợi tóc mai vương trên tai người, vươn tay vén tóc người ra sau tai.

 

“Không sao, ai gia bây giờ cũng không muốn quản Lân nhi nữa, chỉ cần thấy con bé này vui vẻ là tốt rồi. Nếu có chịu ủy khuất gì, nhất định phải nói với ai gia.” Thái Hoàng Thái Hậu nâng mặt ta, lau đi chút bụi bẩn bám trên mặt ta.