Nàng ta cười tủm tỉm nhìn ta: “Ngươi chính là Tiêu Miểu?”
Ta khẽ khom mình thi lễ với nàng ta, rồi gật đầu tỏ ý đáp lại.
“Ngày trước chỉ nghe Lân lang nhắc đến, hôm nay gặp mặt, quả nhiên sinh ra một bộ dáng tiện nhân.” Nàng ta đến gần ta, thân ảnh bao trùm lên ta một vệt bóng tối.
Ta nghe lời nàng ta nói, không lên tiếng, gia giáo dạy ta rằng phản ứng lại mới là kẻ ngu dốt, liền dẫn theo Ngân Việt đang định bùng phát mà xoay người trở về phòng.
“Trốn thì có ích gì? Chẳng phải vẫn là một tiện nhân bị từ hôn hay sao?” Cô nương kia vẫn lớn tiếng hét lên bên ngoài.
Ngân Việt nghe xong tức giận muốn đẩy cửa ra cãi lại, ta ngăn cản tiểu nha đàu ngốc nghếch này.
Nàng ấy vẻ mặt tức giận nói: “Người cản nô tỳ làm gì, Hoàng thượng có sủng ái nàng ta thế nào thì người cũng là Quận chúa mà, một tú nữ không danh phận sao có thể vượt quá lễ phép như vậy.”
Trong lòng ta đã hiểu rõ, nàng ta đối xử với ta như vậy là vì hôn ước giữa ta và Nguyên Lân trước kia.
Nhưng ta có thể làm gì nàng ta đây? Nàng ta có thể làm ra hành động như vậy chắc chắn có Nguyên Lân dung túng, ta việc gì phải tự chuốc lấy phiền phức.
Từ khi ta hiểu Chu Ngọc có ý xấu không nhỏ với ta, liền dứt khoát cả ngày ở trong cung Thái Hoàng Thái Hậu, ban ngày chăm hoa tỉa cỏ đọc sách, tối đến thì cùng Thái Hoàng Thái Hậu niệm Phật kinh.
Thái Hoàng Thái Hậu biết Chu Ngọc ngang ngược, từng khuyên Nguyên Lân.
Nhưng Nguyên Lân lại không để tâm: “Người phụ nữ của trẫm, không cần sống trong ánh mắt của người khác, chỉ đành làm phiền Nam Kha Quận chúa chịu ủy khuất vậy.”
Cuộc sống của ta bình lặng như nước chảy như thường lệ, chỉ là số lần Thái Hoàng Thái Hậu nhắc đến Nguyên Lân trước mặt ta đã ít đi rất nhiều.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chỉ là Chu Ngọc cũng được Nguyên Lân sắp xếp vào Thái Học.
Trên lớp nàng ta tỏ vẻ đoan trang thanh nhã, nhưng dưới lớp lại thường xuyên chặn ta ở Ngự Hoa Viên, dùng những lời độc địa nhất để hạ thấp ta.
Tuy nhiên, nhiều lúc ta lại thấy đáng thương cho nàng ta, đáng thương vì nàng ta phải sống dựa vào tình yêu của một người đàn ông.
Kể từ khi không còn ai bảo ta phải yêu Nguyên Lân, ta càng tự vấn bản thân mình trước kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bài vở của ta không lâu sau đã hoàn thành, Thái Hoàng Thái Hậu thấy ta đã học thành tài, quyết định cho ta ra cung sinh sống.
Khi dọn sách vở ra khỏi Thái Học, ta chợt nhận ra mình đã học ở đây hơn mười năm, vậy mà ta lại không quen biết bất kỳ ai ngoài Nguyên Lân và Chu Ngọc.
Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng vẫn yêu thương ta, ban thưởng một đống kỳ trân dị bảo, đủ để ta hưởng vinh hoa phú quý cả đời này.
Một ngày trước khi ra cung, người ôm ta rất lâu không nói gì, thực ra ta không muốn rời xa người, nhưng người kiên quyết muốn ta rời khỏi nơi này.
“Hoàng thượng không còn là Hoàng thượng trước kia nữa, ai gia không nên giữ con lại trong cung nhiều năm như vậy, ra ngoài xem thử thế giới rộng lớn hơn đi.” Đôi mắt người long lanh nước, ta nhìn khuôn mặt đã rõ ràng hằn dấu vết thời gian nhưng vẫn trang nghiêm của người, trịnh trọng dập một cái đầu.
04
Ta chỉ mang theo Ngân Việt một mình ra cung, khi xe ngựa đưa chúng ta đến Trấn Bắc Hầu Phủ thì trời đã tối.
Thái Hoàng Thái Hậu luôn chu đáo, phủ đệ đã được sửa sang lại hoàn toàn.
Đêm đó ta nằm trong phòng mình, lần đầu tiên mũi ta không còn ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Cho đến hừng đông, ta mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, cứ thế ngủ say.
Ta nằm một giấc mơ rất dài, trong mơ, phụ thân và huynh trưởng chưa từng gặp mặt của ta không chết.
Ta được ban hôn cho Nguyên Lân một cách bình thường, mặc lên giá y đỏ rực, hắn thấy ta đến, mày mắt như băng tuyết tan chảy, chiếc cân vương như ý vén lên khăn che mặt màu đỏ của ta…
Rồi ta tỉnh giấc, lòng trống trải, hụt hẫng.
Ngân Việt thấy ta tỉnh giấc, liền bưng dụng cụ rửa mặt đến.
Trong lúc ý thức chưa hoàn toàn trở lại, ta chợt nảy ra ý muốn tự mình tìm vui.
Thế là ta nói với Ngân Việt: “Chúng ta đi du ngoạn đi, đi xem xuân sắc Giang Nam, tuyết trắng Mạc Bắc.”
Ngân Việt vui vẻ gật đầu, ngay trong ngày chúng ta liền mang theo một đội thị vệ khởi hành.
Một đi là ba năm.
Ta cùng Ngân Việt cầm ô thưởng thức bánh hạt dẻ ngọt ngào dưới mưa bụi Giang Nam, ngắm nhìn người qua lại tấp nập trên cầu, nghe tiếng mái chèo kẽo kẹt trên sông.
Đêm hè phi ngựa trên thảo nguyên bát ngát, dải ngân hà lấp lánh trên đầu, hương cỏ tươi thoang thoảng qua chóp mũi.