Một Lần Xung Hỉ, Cả Đời Gắn Bó
Dân chúng khen thế tử lòng dạ nhân hậu, nhưng người lại liên tục lắc đầu:
“Đừng khen ta, là chủ ý của thế tử phi đấy, mọi người nên khen nàng ấy mới phải.”
Thế là, tất cả những lời ngợi ca đều rơi hết lên đầu ta.
Ta vốn rất ít khi được ai khen ngợi, mặt thoáng ửng hồng, rồi tiếp tục trao từng bao gạo cho dân đang xếp hàng.
Bỗng nghe có người gọi tên ta:
“A Mạn?”
Ta quay lại nhìn, hóa ra là A bá nhà bên ở thôn Thẩm gia.
“Trước lúc Chiếu Sơn lên kinh, có nói cô nương vào hầu phủ xung hỉ, chẳng mấy hôm nữa sẽ bị đưa về lại thôn.”
Ông đã lãnh gạo rồi nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, từ trong áo móc ra hai phong thư và một chiếc lược gỗ.
“Mấy thứ này là nó gửi cho cô nương. Nó gửi về thôn, nhưng người trạm dịch vào làng tìm mãi không thấy, nên mang giao cho ta.”
“Ta thấy cô nương mãi không quay về, lại nghĩ hôm nay đến phủ lĩnh gạo, có khi trùng hợp gặp được, nên cố tình mang theo đến đây.”
Thế tử đang đứng ngay bên cạnh ta, nghe xong lời ấy, ánh mắt liền tối đi, nụ cười nơi khóe môi cũng chợt tắt.
“Người tiếp theo.”
Dân chúng phía sau liền chen chúc tiến lên, A bá lập tức bị dòng người nhấn chìm, những lời còn lại cũng chẳng kịp nói thêm.
Trong lúc phát gạo, ánh mắt thế tử cứ lơ đãng rơi về phía bàn gỗ, nơi đặt hai phong thư.
Đợi mọi người tản đi, người mới dịch lại gần bên ta, giả vờ như vô tình phẩy nhẹ tay.
Hai phong thư liền rơi xuống chiếc chum nước dơ bên dưới.
Thế tử khẽ kêu một tiếng:
“A Mạn, ta không cố ý làm rơi thư của nam nhân khác đâu, để ta nhặt lên giúp nàng.”
Người vội vàng nhặt một cây que, cắm vào chum nước khuấy loạn lên.
Thư bị ngâm nước vốn đã mềm oặt, giờ bị người khuấy thêm vài lượt liền lập tức tan ra.
Thế tử nhìn ta đầy áy náy:
“A Mạn, ta thật ngốc, càng giúp lại càng hỏng chuyện.”
“Chữ trên thư cũng mờ cả rồi, hay là thôi, đừng đọc nữa nhé.”
Nói rồi, người lại chú ý đến cây lược gỗ kia:
“Để ta xem thử.”
Người cầm lấy chiếc lược, đưa lên ánh nắng soi trái soi phải, đang chăm chú quan sát thì bất chợt tay trượt một cái.
Chiếc lược rơi xuống đất, gãy làm đôi ngay tại chỗ.
“Trời ạ, thứ này làm thô kệch, gỗ cũng xấu, sao lại có thể đem tặng người khác chứ?”
Người kéo tay ta, dẫn ta quay trở vào phủ:
“A Mạn, nhìn qua là biết lễ vật này chẳng có thành ý, chúng ta không cần cũng được.”
Lúc rời đi, người còn dùng gót giày giẫm mạnh lên nửa chiếc lược còn lại.
Ta chỉ vờ như không hề hay biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy ngày sau đó, thế tử suốt ngày không thấy bóng dáng, chẳng rõ đang bận chuyện gì.
Mãi đến nửa tháng sau, người bỗng từ trong tay áo lấy ra một chiếc lược vàng.
Được đúc bằng vàng ròng, nhưng nét khắc có chút vụng về, thoạt nhìn đã biết là do người tự tay khắc lấy.
Người khẽ ho hai tiếng, ra vẻ vô tình nói:
“A Mạn, ta làm hỏng lược gỗ của nàng, dùng lược vàng này để bù lại vậy.”
10
Thẩm Chiếu Sơn mang theo ngân lượng lên kinh ứng thí.
Thấy các công tử bên cạnh ai cũng có thư đồng theo hầu, hắn cũng bỏ bạc ra thuê hai người.
Một kẻ chuyên giúp hắn khiêng sách, kẻ còn lại thì hầu hạ việc ăn uống ngủ nghỉ hằng ngày.
Thế nhưng rõ ràng là đã bỏ tiền, mà mấy người đó làm việc lại chẳng đâu ra đâu.
Nệm lót thì trải không đủ êm, trà pha thì quá nóng, nghiên mực lại quá loãng chuyện gì cũng khiến hắn không vừa ý.
Vài bộ y phục mới cắt kia, tuy vải vóc sang quý nhưng lại dính dấp khó chịu, hắn mặc vào chẳng thoải mái chút nào.
So ra còn kém xa mấy chiếc áo cũ bạc màu do A Mạn may.
Những lúc ấy, hắn liền thấy nhớ A Mạn.
Nếu A Mạn có ở đây, hắn đâu cần phí bạc thuê hai tên thư đồng.
A Mạn khỏe như trâu, có thể giúp hắn gánh sách.
A Mạn tỉ mỉ chu đáo, có thể chăm lo việc thường ngày của hắn.
Chỉ tiếc rằng, A Mạn đã bị hắn đưa đi xung hỉ, chẳng thể cùng hắn lên kinh.
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh A Mạn khoác hỷ phục ngày thành thân.
Không phải là lần gả cho hắn, mà là ngày nàng gả cho thế tử.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hôm đó hắn vốn chỉ vào thành mua sách, ai ngờ lại gặp cảnh trống chiêng rộn ràng, tò mò hỏi han mới biết là thế tử cưới vợ.
Không ngờ người ngồi trong kiệu hoa tám người khiêng ấy lại là A Mạn.
A Mạn dường như cảm nhận được điều gì, bất chợt vén rèm lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt hắn.
Hắn sững người tại chỗ.
Trước kia, hắn luôn cảm thấy A Mạn vừa đen vừa thô, chẳng ngờ khi nàng trang điểm lên, lại rực rỡ chói mắt đến thế.
Hắn bỗng nhớ đến nhiều năm trước, A Mạn hớn hở từ chợ trở về, tay cầm theo một chiếc váy mới mua.
Thiếu nữ mặc váy hoa, đứng giữa ruộng lúa cười rạng rỡ với hắn, ánh mắt sáng rỡ như đang nở rộ.
Kỳ thực khi ấy nàng cũng rất đẹp, tươi tắn như ánh bình minh.
Thế mà hắn lại chau mày, lạnh giọng quát mắng nàng.
Hắn luôn cho rằng, A Mạn không nên như thế. Nàng nên xám xịt, chôn chân nơi đồng ruộng và bếp núc.
Về sau, nàng quả thật chẳng còn mua váy mới nữa.
Chỉ toàn cày ruộng, gặt lúa, hoặc ngồi khâu giày, vá áo.
Hắn cũng dần dần quen với dáng vẻ A Mạn quay mặt vào đất, xắn quần lội ruộng.
Hôm ấy bất ngờ thấy nàng trong bộ dạng tân nương, hắn chỉ cảm thấy như đang mộng ảo.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com