Một Bước Thành ‘Thái Giám’, Ba Bước Thành Sủng Phi

Chương 6



Lúc này Tiêu Cẩn Du đột nhiên quay đầu lại.

Sống mũi cao thẳng của hắn lướt qua sống mũi ta, hơi thở nhàn nhạt phả vào mặt ta.

Ta theo bản năng thè lưỡi muốn l.i.ế.m môi, không ngờ đầu lưỡi lại chạm vào môi Tiêu Cẩn Du.

Thôi xong.

Cái mạng này không cần ta nữa rồi.

Trong đầu ta trống rỗng.

Chỉ còn lại ba chữ "bãi tha ma" đang tiến về phía ta.

7.

Ta không đến bãi tha ma.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Không phải vì Tiêu Cẩn Du không muốn đưa ta đi, mà là hắn ngất xỉu.

Buồn cười c.h.ế.t mất.

Nói ra cũng không ai dám tin.

Ta hôn Tiêu Cẩn Du đến ngất xỉu, hơn nữa lại đúng lúc Toàn công công đi vào.

Ta nhìn Tiêu Cẩn Du đang dựa đầu vào người mình, mặt mày ủ rũ nhìn Toàn công công, chỉ mong lúc này người ngất xỉu là ta.

Ngoài dự đoán của ta, Toàn công công không hề xông lên trị tội ta.

Ông ta nhìn túi thơm bên hông ta một cái, sau đó nở một nụ cười an ủi với ta.

"Mau đi truyền thái y, Bệ hạ lại ngất xỉu rồi." Ông ta quay người ra ngoài, phân phó với người bên ngoài cửa.

Chữ "lại" này, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Cẩn Du ngất xỉu.

Thái y bắt mạch cho Tiêu Cẩn Du xong, khẽ nhíu mày.

Cái nhíu mày này khiến lòng ta rối bời.

Tại sao lại ngất xỉu?

Rõ ràng Tiểu Hổ Tử đã đổi hết đồ trong túi thơm rồi mà.

Thái y nói với Toàn công công là Tiêu Cẩn Du thể hư, ông ta về sẽ kê thêm một đơn thuốc điều dưỡng là được.

Toàn công công tiễn ông ta ra ngoài, dặn ta ở lại chăm sóc Tiêu Cẩn Du.

Lúc đóng cửa, ánh mắt ông ta nhìn ta đầy ẩn ý.

Toàn công công này, có phải là quá tin tưởng ta rồi không?

Nếu ta là thích khách thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để g.i.ế.c Tiêu Cẩn Du.

Hình như ta chính là thích khách...

Nghĩ vậy ta liền sờ khắp người, phát hiện không có bất kỳ vật gì sắc bén có thể dùng để g.i.ế.c người.

Có hàng ngàn cách để g.i.ế.c người.

Nhưng nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại, mồ hôi trên trán và đôi môi tái nhợt của Tiêu Cẩn Du, ta cảm thấy bây giờ g.i.ế.c hắn cứ như thừa nước đục thả câu.

Đây không phải là việc một nữ hiệp nên làm.

"Mẫu hậu..." Tiêu Cẩn Du đột nhiên phát ra tiếng nói nhỏ xíu.

Ta ghé sát lại: "Cái gì?"

Tiêu Cẩn Du nắm lấy tay ta, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau: "Mẫu hậu... Du nhi ngoan... đừng bỏ Du nhi..."

Những lời nói đứt quãng, xen lẫn sự tuyệt vọng vụn vỡ.

Nghe mà lòng ta vô cớ đau nhói.

Ta đưa tay vỗ vỗ tay hắn đang nắm tay ta, ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng dỗ dành: "Không bỏ đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quả nhiên Tiêu Cẩn Du yên tĩnh lại.

Nhìn mồ hôi trên trán hắn, ta có một dự cảm không lành.

Tay vừa đặt lên trán hắn, đã cảm nhận được hắn đang sốt.

Tiêu Cẩn Du đang sốt.

Nhưng thái y bắt mạch xong lại không hề nhắc đến việc sốt, chỉ nói thân thể hắn suy nhược.

Trong cung này, hình như Tiêu Cẩn Du không được an nhàn như ta tưởng.

Tay ta vừa định rút khỏi trán hắn, Toàn công công đã đi vào.

Từ góc độ của Toàn công công, rất khó để không hiểu lầm ta đang muốn bóp cổ Tiêu Cẩn Du.

Ta nuốt nước bọt, nhất thời không biết có nên mở miệng giải thích hành động này của mình hay không.

Ánh mắt Toàn công công chạm phải ánh mắt ta, lại cúi đầu xuống coi như không thấy gì, bưng bát thuốc trong tay đi về phía ta.

Tay ta đang cứng đờ trên không trung nhân cơ hội nhanh chóng rụt lại.

"Đây là thuốc của Bệ hạ, Bệ hạ chưa tỉnh thì tìm cách cho uống." Ông ta đặt bát thuốc lên chiếc bàn thấp bên cạnh, rồi lại lui ra ngoài.

Lúc đóng cửa, ánh mắt ông ta nhìn ta đầy ẩn ý.

Ta thật sự không hiểu là có ý gì.

"Đổ đi." Ta đang bưng bát thuốc suy nghĩ xem làm thế nào để cho Tiêu Cẩn Du uống thì hắn khẽ mấp máy môi.

Hửm?

Tiêu Cẩn Du chậm rãi mở mắt ra, trong mắt còn sót lại chút tỉnh táo.

"Đổ bát thuốc này đi." Hắn lại nói nhỏ một câu.

Ta nhìn bát thuốc vẫn còn bốc khói, lại nhìn hắn vẻ mặt tiều tụy: "Nhưng mà..."

"Vậy ngươi uống đi."

?????

Tiêu Cẩn Du bị điên à?

Hắn không uống chứng tỏ trong này nhất định có độc, hắn lại bảo ta uống?

Hắn và lão nương của hắn, đang tranh xem ai độc ác hơn hả?

Ta vội vàng bưng bát thuốc chạy đến bên cạnh một chậu hoa không biết tên, nhìn Tiêu Cẩn Du nở một nụ cười nịnh nọt: "Đổ vào đây ạ?"

Tiêu Cẩn Du không nói gì.

Ta mặc kệ hắn có nói hay không, cổ tay nghiêng một cái, toàn bộ số thuốc đều đổ vào chậu hoa.

Đợi ta quay lại bên cạnh Tiêu Cẩn Du, hắn đã nhắm mắt lại.

"Bệ, Bệ hạ..." Ta nhỏ giọng gọi.

Tiêu Cẩn Du mở mắt nhìn ta.

Xem ra là không ngất xỉu nữa.

Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Ngài không sao chứ? Nếu không uống thuốc thì..."

Nói xong câu này, ta cảm thấy, với tư cách là một thích khách, ta hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp.

Lẽ ra, Tiêu Cẩn Du uống thuốc mới là tốt nhất.

Ta không cần phải ra tay, hắn tự hại c.h.ế.t mình.

Nhưng không biết dây thần kinh nào của ta bị chập mạch, hôm nay lại có chút không đành lòng.

Chắc là do vừa rồi mới làm mẫu thân hắn một lúc.

Ta tự an ủi mình.