Mộng Tàn Hoa Lạc
Tính tới tính lui, ta cũng xem như đại ân nhân của dân chạy nạn.
Trong lòng liền ngứa ngáy, muốn ra ngoài xem một chuyến.
Thế là ta chạy tới Vĩnh Phương cung tìm Đức phu nhân.
Nào ngờ nàng đang cau có: “Không đi! Phiền muốn chết!”
Hóa ra hôm trước Tước Tri trốn học, bị vị phu tử nghiêm khắc mắng phạt, khiến nàng ủ ê bực bội.
Ta bèn đem đạo lý ra dụ dỗ:
“Phiền gì chứ? Công chúa chẳng hiểu dân khổ, giờ là cơ hội dạy dỗ nàng.”
Đức phu nhân quả nhiên bị câu này lay động, nhíu mày:
“Cơ hội gì?”
Ta mắt sáng long lanh:
“Chúng ta đưa nàng ra ngoại thành xem cảnh dân khốn khổ, cho nàng hiểu công chúa không phải chỉ để ăn chơi, mà là để cứu dân.”
“Phi tần hậu cung sao có thể tùy tiện xuất cung?”
“Phu nhân quý tộc trong thành còn có thể đích thân ra ngoài phát cháo, chẳng lẽ chúng ta làm phi tử, lòng từ bi lại thua cả họ?”
Ta ba hoa chích chòe một hồi, rốt cuộc cũng khiến nàng xiêu lòng.
Chúng ta gom được một ngàn lượng bạc, mua hơn chục xe áo lạnh, than sưởi.
Sau đó, ta lại vận hết thủ đoạn quyến rũ nơi giường chiếu, thỉnh cầu Lữ Kế, mới đổi được đặc ân sáng hôm sau, đoàn hậu cung chúng ta rầm rộ rời cung.
Ngoại thành ba mươi dặm, chính là nơi an trí dân tị nạn.
Trước khi đi, ta từng tưởng tượng nơi ấy tan hoang thê lương, ai ngờ cảnh tượng đập vào mắt lại là sự yên bình ấm áp.
Vì dựng gấp nên toàn là nhà cỏ tạm, nhưng hơn ba ngàn căn ấy xếp hàng ngũ chỉnh tề, tựa như doanh trại, đường ngang ngõ dọc, đâu ra đấy.
Mỗi nhà đều có chiếu khô, bếp lò, xoong nồi.
Người người bận rộn: tráng đinh chặt củi đào giếng, phụ nữ nhóm lửa nấu cơm, người già trông trẻ, làm việc lặt vặt.
Trời đông giá rét, triều đình sợ sinh dịch, liền cho nấu từng vạc lớn nước thuốc, nói uống vào có thể trừ lạnh tránh bệnh.
Gần đó, có bé gái chừng bốn năm tuổi òa khóc.
Gió lạnh ào ào, một nữ nhân bịt khăn trắng liền ngồi xuống, nhẹ nhàng tết tóc bé thành hai búi nhỏ.
Nước da trắng ngần, mắt mày ôn hòa không ai khác ngoài hoàng hậu.
“Thật hồ đồ! Các ngươi tới đây làm gì? Nếu lây bệnh thì biết tính sao?”
Nàng vừa thấy chúng ta, liền đi tới, hạ giọng quở trách.
Ta nhìn nàng gầy gò tiều tụy, trong lòng dâng trào trăm mối cảm xúc, nói chẳng nên lời.
Ngược lại, Đức phu nhân tỉnh táo hơn, nghẹn ngào nói:
“Nương nương, người phải dưỡng sức. Người xem quầng mắt đã đen cả rồi.”
“Không sao,” hoàng hậu khẽ lắc đầu, “Dẫn mọi người về đi.”
Tước Tri là người nhỏ tuổi nhất, bỗng òa khóc nức nở, nhào vào lòng mẫu hậu.
Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng:
“Chớ khóc, mẫu hậu mai sẽ về cung.”
Lúc ấy, một quân sĩ trong trại hớt hải chạy tới:
“Nương nương, vị trí tân trấn còn cần người định đoạt.”
“Được, bổn cung đến ngay.”
Hoàng hậu buông Tước Tri ra, áy náy cười với chúng ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Các ngươi mau về. Yến Yến, lần này chắc chắn là ngươi xúi giục phải không!”
Nói xong, nàng xoay người rảo bước đi xa.
Đường đất ngoài trại gập ghềnh khó đi, tuyết hôm trước vừa tan, bùn nhão vấy đầy.
Có lẽ nàng gấp gáp, lỡ trượt chân xém ngã xuống đất.
Nhưng nàng chẳng hề dừng lại, đứng lên, tiếp tục bước đi.
Vết bẩn màu nâu dính lên váy dài vàng nhạt, tung bay giữa gió bắc, tựa chiến kỳ lay động không ngừng.
Hoàng hậu bận rộn suốt ba tháng, không chỉ an trí xong toàn bộ dân tị nạn, mà còn lập nên một tân trấn cách kinh thành năm mươi dặm.
Dân chạy loạn phần lớn đều dẫn theo cả nhà, hành trình gian nan. Có người quyết định ở lại.
Hoàng đế và hoàng hậu liền quyết định: ban lại hộ tịch, cho họ khai hoang, bắt đầu cuộc sống mới đường đường chính chính.
Từ đó, ta rất lâu không còn thấy hoàng hậu.
Mỗi lần ngang qua Vạn Hoa cung, nơi ấy vắng lặng tiêu điều, còn yên tĩnh hơn cả lãnh cung.
Mãi đến mùa xuân năm sau, cung nhân Vạn Hoa tới báo:
“Hoàng hậu đã hồi cung, ngày mai mời Ninh quý tần đến thỉnh an.”
Nghe tin, ta vui đến mức nhảy ba thước cao.
Cuối cùng cũng được dậy sớm, được đi thỉnh an rồi!
Hôm sau, ta khoác áo lông vũ trăm điểu, cài bộ trâm ngọc trân châu, dậy từ tinh mơ tiến vào Vạn Hoa cung.
Nào ngờ quản sự ma ma tuyên bố đại hỉ:
“Ngự y nói, hoàng hậu đã hoài thai gần hai tháng!”
Vạn Hoa cung, nghênh xuân hoa nở rộ, vàng tươi rạng rỡ, khiến người ấm lòng.
Đức phu nhân chăm chăm nhìn bụng phẳng lì của hoàng hậu, ánh mắt lấp lánh:
“Là hoàng tử! Chắc chắn là hoàng tử! Ta có kinh nghiệm, đừng ai cãi.”
Ta lắc đầu, trâm châu leng keng:
“Tốt quá rồi! Lương Xương cuối cùng có đích tử!”
Hoàng hậu liếc nhìn Đức phu nhân, mỉm cười, nhẹ giọng khiển trách ta:
“Lương Xương vốn đã có đích tử, Yến Yến vẫn cái tật ăn nói không qua đầu óc.”
A hoàng hậu nương nương lại trách mắng ta rồi!
Ta vui đến mức lòng ngọt hơn đường mật, còn hơn cả được Lữ Kế sủng hạnh!
Cuối xuân năm Cảnh Hòa thứ tư, đối với Lương Xương mà nói, là một khởi đầu mới.
Tân trấn ngoài thành đã được dựng xong.
Hoàng thượng thân tự ban tên: An Bình trấn, mong lưu dân nơi đây cắm rễ sinh cơ, được hưởng thái bình.
Trong hậu cung, thai tượng của hoàng hậu vẫn vô cùng ổn định.
Ai nấy đều khen đứa bé trong bụng nàng là đứa trẻ có phúc.
Người hứng thú với tiểu hoàng tử nhất, chính là Tước Tri.
Ngày nào nàng cũng tan học rồi chạy thẳng tới Vạn Hoa cung, dán mắt vào bụng mẫu hậu mà nhìn không chớp.
“Mẫu hậu, bụng người hình như lại to hơn hôm qua rồi đó.”
Hoàng hậu mỉm cười vuốt đầu nàng:
“Tước Tri cũng lớn thêm rồi, mai mẫu hậu sai Ty phục chế thêm mấy chiếc váy mới cho con.”
Ta và Tước Tri cũng giống nhau, thường xuyên nấn ná ở Vạn Hoa cung không chịu về.
Ta muốn biết rốt cuộc hoàng hậu ăn gì mà sau khi mang thai, da dẻ lại trắng hồng mịn màng hơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com