Mộng Tàn Hoa Lạc

Chương 2



Sau mười ngày cấm túc, ta cố ý canh đúng khắc hai giờ Mão, từ sớm đã tới Vạn Hoa cung.

Nào ngờ vừa đặt chân bước vào, khắp cung điện đèn đuốc sáng trưng, chư phi đã tụ hội đông đủ, ai nấy đều mỉm cười nhìn ta, tựa như chờ sẵn từ lâu.

Ta nghẹn một bụng tức giận, hôm sau canh bốn giờ Dần đã có mặt.

Thế nhưng hoàng hậu vẫn ngồi đoan trang trong điện, mỉm cười như Bồ Tát:

“Yến Yến, sớm thế.”

Ta không phục, ngày thứ ba canh ba giờ Dần đã tới, đích thân gõ cửa Vạn Hoa cung.

Lần này, trong cung rốt cuộc yên tĩnh vắng lặng, chỉ có Cảnh ma ma vừa ngáp dài vừa ra mở cửa đón ta.

Ta ngẩng cao đầu, đắc ý nói:

“Sao hôm nay hoàng hậu nương nương còn chưa dậy?”

Gió sáng sớm lành lạnh, Cảnh ma ma kéo sát cổ áo, vội “suỵt” một tiếng:

“Nương nương đêm qua giờ Hợi mới nghỉ, canh đầu giờ Sửu đã thức dậy, cô nương mau hạ giọng, đừng đánh thức người nghỉ ngơi thêm.”

Trong lòng ta lấy làm lạ, theo tay bà chỉ nhìn về phía dãy điện bên cạnh, quả thấy ánh nến mờ mờ, bóng dáng hoàng hậu hiện lên sau lớp mành cửa, thanh mảnh cô đơn, mờ nhạt mà lạnh lẽo.

“Hoàng hậu đang làm gì vậy?” – ta vô thức hạ giọng.

Cảnh ma ma khe khẽ thở dài:

“Phê tấu chương.”

Ta giật mình:

“Phê tấu? Chẳng phải là gà mái mà đòi gáy sáng hay sao?”

Sắc mặt Cảnh ma ma lập tức trầm xuống:

“Quý tần cũng là nữ tử, sao có thể buông lời khinh miệt nương nương như thế?”

“Bệ hạ thân chinh nơi xa, vài tháng chưa hồi cung, nếu nương nương không xử lý quốc sự, bách tính Lương Xương phải sống sao đây?”

“Ta không có ý đó... Triều đình chẳng phải vẫn còn bá quan?”

Bà lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía ánh nến chập chờn, không muốn nhiều lời với ta thêm nữa.

Trong chốc lát, đầu óc ta như mù mịt, cơn giận ban đầu cũng dần tan biến theo những ánh lửa leo lét giữa đêm trường ấy.

Từ ngày ấy trở đi, ta vào Vạn Hoa cung thỉnh an, chưa từng đến trễ lần nào.

Hậu cung đông đúc nữ nhân, song trừ Vân phu nhân ở Thần Nguyên cung, thì mọi người đều tương đối hòa thuận.

Đặc biệt là Đức phu nhân, thường xuyên đưa hài tử đến cung ta chơi đùa.

Nàng có một trai một gái, đều sinh khi còn sống nơi dân gian, lúc ấy nàng vẫn là chính thất phu nhân của Lữ Kế.

Trưởng công chúa Lữ Tước Tri nhỏ hơn ta bốn tuổi, miệng lưỡi sắc bén, không đụng đến rau xanh, thường làm Đức phu nhân tức đến giậm chân mắng mỏ.

Thái tử Lữ Long Tri nhỏ hơn Tước Tri hai tuổi, đầu óc nhanh nhạy, mỗi khi Tước Tri bị mắng, y sẽ nắm tay nàng, hai chị em chạy khắp cung để tránh đòn roi.

Song, trước mặt hoàng hậu, hai đứa nhỏ lại chẳng dám làm càn.

“Tước Tri, ăn rau xanh.”

Hoàng hậu luôn nói từng chữ từng lời như vậy, dịu dàng nhưng kiên định, không cho phép ai cự tuyệt.

Tước Tri vốn quen thói bắt nạt kẻ yếu, sợ người mạnh, mỗi khi đến lúc ấy lại ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, phồng má nhai rau rào rạo, mắt ngân ngấn nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Long Tri, dùng cơm xong thì chép nhật lục.”

Long Tri ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ ăn hết phần cơm, sau đó ngồi vào bàn ghi lại những điều đã trải qua trong ngày.

Long Tri là hoàng tử duy nhất trong cung.

Được hoàng hậu nuôi dạy từ nhỏ, hắn được rèn giũa theo khuôn phép thái tử, danh nghĩa là đích tử, tương lai kế thừa đại thống.

Trong cung, Long Tri bận rộn học hành, còn Tước Tri thì bận... nghịch phá.

“Yến Yến, chơi b.ắ.n cung đi! Dùng trâm ngọc phỉ thúy của tỷ làm bia nha, ai b.ắ.n trúng thì được lấy trâm!”

Trong rương trang sức của ta có một bộ thoa hoa thần bằng phỉ thúy, mười hai bông theo tiết khí từng tháng, Tước Tri đã để ý từ lâu.

Ta nhìn nàng cười khẩy:

“Mưu ma chước quỷ nhiều đấy, trâm vốn là của ta, tưởng ta ngốc chắc?”

Tước Tri nũng nịu lắc tay ta, vừa cười vừa nói:

“Đừng keo kiệt mà... Yến Yến tỷ tỷ? Ninh nương nương?”

Chết rồi, ta vốn mềm lòng, nghe một tiếng “Yến Yến tỷ tỷ” liền hóa đá tim.

Tiểu Xuân bật cười, đem trâm cài lên chính giữa đích ngắm.

Tước Tri dốc toàn lực giương cung, “vút” một tiếng b.ắ.n lệch mất.

Ta giả bộ tiếc nuối:

“Tước Tri à, muội còn phải luyện nhiều đấy.”

Không ngờ nàng chẳng nản chí chút nào:

“Rồi sẽ có một ngày muội cũng giống nữ tử ở Hứa Châu, bách phát bách trúng!”

Ta tò mò:

“Nữ tử ở Hứa Châu vì sao lại bách phát bách trúng?”

Tước Tri vừa liên tục b.ắ.n tên vừa bĩu môi:

“Tỷ không biết sao? Hứa Châu là một vùng trọng yếu ở biên giới nước Lương Xương, nơi ấy thường xuyên bị người Hồ quấy rối.”

“Mẫu hậu nghĩ ra một cách rất hay: bà cho quan phủ tổ chức cho dân chúng luyện b.ắ.n cung, lấy bạc làm bia. Ai b.ắ.n trúng thì được thưởng số bạc ấy.”

“Cứ như vậy, người người đều muốn tập bắn, ngay cả nữ nhân cũng có thể b.ắ.n xuyên qua lá liễu rồi!”

“Hoàng hậu thật cao minh, Hồ nhân giờ chắc không dám bén mảng tới nữa?”

“Có chứ, sao lại không? Hồ nhân rất xấu xa. Mẫu hậu còn nói phải đóng quân khai hoang ở Hứa Châu nữa cơ. Chỉ tiếc là quốc khố không đủ bạc...”

Ta vội bịt tai lại.

Ta không nghe! Ta không có bạc!

Lữ Kế thân chinh đã khiến phụ thân ta xuất năm mươi vạn lượng, ngân lượng phủ Ngư gia ta đâu phải gió thổi tới chứ!

Song, ngày tháng tốt đẹp của Tước Tri cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Bởi lẽ hoàng hậu thấy nàng cả ngày ham chơi lười học, liền cho mời một vị phu tử văn học tiến cung, bắt đầu giảng dạy nàng mỗi ngày.

Không còn Tước Tri bầu bạn, ta sinh ra buồn chán, bèn nghĩ tới việc đi thăm thú các cung tần trong hậu cung.

Đức phu nhân nghe vậy liền cảnh giác dặn dò:

“Dạo chơi thì được, nhưng nhớ kỹ hai điều.”