Trả xong bộ đồ Mãn Thanh và dùng bữa tối, Lương Mạn Thu cùng Đới Kha về khách sạn. Tối nay vẫn còn một công trình lớn đợi cô, đó là tẩy trang và gội sạch lớp keo xịt tóc dày cộm.
Đới Kha không giúp cô tẩy trang được, đành ngồi dựa đầu giường chơi game, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía bàn trang điểm đặt gần cửa ra vào.
– Sao anh thấy em cứ lau mãi thế, bôi keo lên mặt hay gì?
Lương Mạn Thu đáp qua loa, không giải thích dài dòng:
– Cũng na ná vậy.
Đới Kha nhận xét:
– Thế thì bí lắm nhỉ?
Lương Mạn Thu đáp:
– Chắc hơi hơi.
Đới Kha tiếp:
– Cứ như trùm một lớp màng lên vậy.
Lương Mạn Thu vẫn chiếu lệ:
– Chắc là vậy.
Đới Kha kết luận:
– Giống như đeo bao cao su ấy.
Khuôn mặt Lương Mạn Thu trong thoáng chốc như bị một lớp màng mỏng vô hình phủ kín, ngột ngạt khó tả. Cô đã tẩy trang cả buổi mà vẫn không thấy sạch.
Cô quay đầu lại từ tấm gương, lườm Đới Kha một cái:
– Anh, anh không giỏi Văn thì cứ nói thẳng, không nhất thiết phải dùng phép so sánh đâu.
Đới Kha thản nhiên:
– Thì đúng thế mà.
Lương Mạn Thu tiếp tục im lặng tẩy trang, chỉ sợ nói thêm vài câu nữa, Đới Kha lại lái sang chủ đề không đứng đắn.
Đới Kha đổi chủ đề:
– Sau này bài tập của Tiểu D đành phải để em kèm cặp thôi, anh dốt Văn lắm.
Chủ đề này tạm ổn, dù vẫn còn xa vời quá.
Lương Mạn Thu cười, đáp:
– Làm gì có ai đặt lịch hẹn trước cả n năm như thế.
– Cũng đúng, nếu Tiểu D mà hưởng gen em thì chẳng cần ai phải lo lắng.
Lương Mạn Thu bật cười:
– Càng nói càng lố.
Đới Kha hỏi lại:
– Ủa chứ chỗ nào sai?
Lương Mạn Thu nói:
– Chắc gì đã là Tiểu D, cũng có thể là Tiểu Tiểu Thu mà.
Đới Kha ngắt lời:
– Ai lại gọi là Tiểu Tiểu Thu bao giờ, phải là Trung Thu.
Lương Mạn Thu quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại thế ạ?
Đới Kha giải thích:
– Thì Đại, Trung, Tiểu đó.
Đại D, Trung Thu, Tiểu Thu.
Lương Mạn Thu bật cười:
– Em xin bái phục anh luôn.
Nói về tài đặt biệt danh, Lương Mạn Thu làm sao sánh được với Đới Kha, người đã gọi cô là Cún Còi suốt hai năm trời.
Cuối cùng, Lương Mạn Thu cũng rửa mặt xong, cô vỗ nhẹ cho khô nước trên mặt rồi hỏi:
– Anh, em xong rồi, đi tắm không?
Đới Kha hỏi ngược lại:
– Em không nói “đi xối” nữa à?
Lương Mạn Thu trước đây vốn quen nói “đi xối” thay vì “đi tắm”, nói “ký túc xá” thay vì “phòng ngủ tập thể”. Sống trong môi trường văn hóa Nam Bắc khác biệt, cảm giác xa lạ do khoảng cách địa lý mang lại cứ thế từng chút một len lỏi vào thói quen của mỗi người.
Sau khi đi làm, Đới Kha tiếp xúc với đủ loại người, khả năng nắm bắt chi tiết ngày càng tăng, rất dễ nhận ra những điều bất thường nhỏ nhặt.
Lương Mạn Thu giải thích:
– Trước đây em cũng hay nói “đi xối”, nhưng bị bạn cùng phòng trêu là trời vốn đã lạnh, nghe em nói “đi xối” lại càng thấy lạnh hơn. Thế là em sửa lại một chút.
– Nhốt anh vào trong hồ lô của em, đi đâu cũng mang theo. Mau đi xối đi, em để đầu tóc thế này khó chịu quá, cứ thấy bẩn bẩn làm sao ấy.
Lương Mạn Thu dùng lại từ quen thuộc để duy trì cảm giác thân mật giữa hai người, một chút cố ý nhỏ nhoi ấy là sự trân trọng và cẩn thận của cô.
– Xối ngay đây. – Đới Kha quăng điện thoại, c ởi đồ đến khi chỉ còn lại chiếc quần sịp rồi khẽ đẩy Lương Mạn Thu, cùng cô chen vào dưới vòi hoa sen.
Mái tóc Lương Mạn Thu quanh năm dài chấm eo nên việc gội đầu đúng là cả một công trình.
Đới Kha cầm lấy vòi sen, xả nước cho cô đang cúi người, nói:
– Biết thế này thì lúc nãy tìm tiệm gội đầu cho em trước có phải hơn không.
Lương Mạn Thu đáp:
– Em cũng không nghĩ ra.
Cô đến tiệm tóc chủ yếu để cắt chứ chưa bao giờ gội đầu riêng. Trong ấn tượng của cô, chỉ những người phụ nữ có thu nhập ổn định như A Liên mới hay ra ngoài gội đầu và chăm sóc da.
– Mà lẽ ra em nên gội đầu xong rồi mới gọi anh vào, hoặc cứ để tự em gội.
May mà đang ở trong phòng có máy sưởi, chứ nếu không thì Đới Kha đã lạnh đến nổi da gà, hơi sức đâu mà làm cái giá treo vòi sen hình người cho cô.
– Đã bảo là tắm ch ung rồi, em còn muốn tách lẻ làm gì nữa?
Lương Mạn Thu lí nhí:
– Em sợ anh thấy phiền.
Đới Kha cười khẩy:
– Em làm phiền anh cũng đâu phải ngày một ngày hai.
Lương Mạn Thu không giận mà còn cười khì, xí một tiếng:
– Anh lấy giúp em ít dầu gội với.
Đới Kha lại kiêm luôn chân phụ gội đầu, treo vòi sen lên, xoay người, nặn đầy một lòng bàn tay dầu gội rồi thoa lên tóc cô.
Lương Mạn Thu nũng nịu:
– Anh ơi, tay anh khỏe, gội giúp em luôn đi.
Đới Kha gội đầu cho cô cứ như rửa rau hẹ, chia tóc thành mấy lọn, vuốt từ chân tóc đến ngọn, rồi cào cào qua loa da đầu.
Lương Mạn Thu yêu cầu:
– Mạnh hơn chút nữa.
Đới Kha nghe theo, cào mạnh hơn.
Lương Mạn Thu giục:
– Mạnh nữa đi anh.
Đới Kha bỗng bật cười, tiếng cười đặc biệt trầm giữa tiếng nước chảy ào ào:
– Lương Mạn Thu, mấy lời này em nên để dành lúc lên giường rồi hẵng nói.
– Anh này! – Lương Mạn Thu hất một vốc bọt xà phòng lên cơ bụng Đới Kha. Vành tai cô như ngâm trong làn hơi nước nóng hổi của căn phòng ấm áp, đỏ ửng cả lên, không rõ là vì nóng hay vì ngượng.
Đới Kha đề nghị:
– Lát nữa em cũng phải gội cho anh.
Lương Mạn Thu ngước lên:
– Anh cao thế, em làm sao với tới đầu anh được.
Đới Kha nháy mắt:
– Gội bên dưới.
Lương Mạn Thu đứng thẳng dậy, ngẩng đầu hất tóc ra sau làm nước gội đầu bắn đầy mặt anh.
– Lương Mạn Thu! – Đới Kha vội dí mặt vào dưới vòi sen, xả nước cho trôi đi bọt xà phòng trên mặt.
Lương Mạn Thu dùng chiếc lược răng thưa mang theo, vừa xả nước vừa chải cho mái tóc dài hơi rối trở nên suôn mượt.
Đới Kha khều dây áo ngực ướt sũng của cô, búng nhẹ vào vai cô một cái:
– Ướt hết rồi.
Lương Mạn Thu túm gọn mái tóc dài đã gội sạch, búi chắc trên đỉnh đầu, đáp:
– Tiện thể giặt luôn.
Phòng có máy sưởi nên rất khô ráo, quần áo treo trong tủ chỉ một ngày là khô cong, chứ không như Hải Thành, quần áo khô treo trong tủ còn sợ ẩm mốc.
Đới Kha trêu:
– Đi xối tiện thể giặt luôn đồ lót à? Lương Mạn Thu, em học thói qua loa đại khái giống anh từ bao giờ thế?
– Đâu có. – Lương Mạn Thu quay lưng về phía anh, cười trộm rồi nói. – Ý em là, anh tiện tay giặt luôn đồ của em đi.
Đới Kha tiện tay cởi móc áo ng ực của cô, anh đã không còn là chàng trai non nớt của bốn năm về trước nữa.
– Lương Mạn Thu, em học được cái thói sai khiến anh từ khi nào thế?
– Bạn trai làm việc cho bạn gái là chuyện thường tình mà. Với lại ngày mốt anh về mất tiêu rồi…
Lương Mạn Thu thường tỏ ra yếu đuối và e thẹn, khiến người ta dễ bỏ qua sự thông minh của cô. Mười tuổi cô đã biết trung tâm bảo trợ xã hội không phải là nơi mình muốn sống, nên đã cố sống cố chết đòi ở lại nhà họ Đới. Với một cô gái thông minh như vậy, sự nhút nhát chỉ là cách cô giữ khoảng cách với thế giới này.
Đới Kha đầu hàng:
– Biết rồi, giặt thì giặt.
– Anh ơi, thế em cũng giúp anh gội một chút nhé.
Lương Mạn Thu nặn một ít sữa tắm, xoay người ngước nhìn anh, rồi thoa lên vùng lông phía dưới của anh. Cô xoa từ nơi ấy đến tận cùng phần gốc kia, có bọt xà phòng làm chất bôi trơn nên không cần quá lo lắng sẽ làm đau phần đầu nhạy cảm.
Đới Kha như loại hải sản khô nào đó ngâm nước, từ từ nở lớn, một tay khó mà nắm trọn.
Anh đột nhiên ấn vai Lương Mạn Thu xuống, giọng trầm hẳn:
– Em ngồi xổm xuống.
Lương Mạn Thu ngơ ngác nhìn anh, rồi lại cúi xuống nhìn thứ c ứng rắn mà mình đang nắm trong tay:
– Anh?
Đới Kha ra lệnh:
– Ngồi xổm xuống.
Lương Mạn Thu như biến thành nghi phạm, răm rắp nghe lệnh ngồi xuống. Xương quai xanh của cô vừa hạ xuống ngang hông anh thì đã nghe anh bảo dừng lại.
Đới Kha tự cầm thứ kia, ấn khe ng ực cô. Giữa đôi gò b ồng đảo trắng ngần của cô, vật đỏ hồng c**ng cứng của anh cứ thế cọ xát lên xuống, bọt xà phòng biến thành chất bôi trơn lý tưởng. Có mấy lần Lương Mạn Thu cảm giác nó súyt chọc vào cằm mình.
Lương Mạn Thu thầm thấy may mắn vì Đới Kha không bảo cô há miệng.
Cô ép sát hai bầu ng ực lại, kẹp lấy anh. Khe núi hút mắt bỗng chốc thu hẹp, càng lúc càng giống một lối hẹp.
Lương Mạn Thu dường như cảm nhận được những đường gân nổi rõ trên thứ kia, chạy dọc khắp phần thân, khẽ giật nhẹ, tựa như một nhịp tim khác của người đàn ông.
Ngồi xổm lâu tê chân, Lương Mạn Thu ngã dúi dụi xuống sàn. Đới Kha nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, đồng thời nhấc một bên đầu gối cô lên, vô tình cọ phải cái khe đỏ ửng y như thứ kia của anh. Những lớp môi xếp chồng lên nhau không ngừng mấp máy, liên tục tiết ra thứ d1ch nhờn mà không loại sữa tắm nào sánh bằng, thậm chí có khoảnh khắc như đã nuốt chửng một phần nhỏ của anh.
Lương Mạn Thu hít một hơi sâu, rồi thở ra, nhắc anh dùng biện pháp an toàn.
Đới Kha cũng chẳng dám liều, bèn ra ngoài lấy đồ rồi quay lại. Anh tắt vòi sen, tiếng bạch bạch vang vọng khắp phòng tắm nhỏ hẹp, cho đến khi cả hai đều đẫm mồ hôi từ trong ra ngoài. Thứ “mồ hôi” ấy có phần trong veo, lại có phần nhớp nháp tựa sữa tắm pha loãng.
L@m tình quả là chuyện làm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Đới Kha còn sợ có con sớm hơn cả Lương Mạn Thu. Bình thường tuy anh có vẻ bộp chộp, nhưng riêng chuyện phòng tránh thai thì lại rất cẩn thận. Điều đó mang lại cho cô cảm giác an toàn vô hình, còn thiết thực hơn cả câu “anh yêu em”.
Vài bạn học cao học của Lương Mạn Thu đã kết hôn hoặc sinh con, cũng có đàn chị phải bỏ dở việc học để lấy chồng sinh con, nhưng cô vẫn mong hoàn thành chương trình học thuận lợi, bao giờ đi làm ổn định rồi mới tính tiếp.
Đới Kha chủ trương “tiết kiệm năng lượng” nên buổi tối không làm gì quá sức. Lịch trình hôm sau vẫn ngót nghét hai mươi nghìn bước chân, anh cùng Lương Mạn Thu đến Di Hòa Viên.
Hải Thành vốn được mệnh danh là “thành phố nghìn công viên” với vô số công viên lớn nhỏ. Ở khu vườn hoàng gia Di Hòa Viên, họ cũng không tránh khỏi việc leo núi và đi bộ, nhưng so với các công viên ở Hải Thành thì lại mang đậm dấu ấn lịch sử hơn hẳn.
Một phần mặt hồ Côn Minh đã đóng băng, những cành khô lá úa trong hồ sen nhỏ cũng đông cứng lại. Hai đứa trẻ miền Nam hết sức kinh ngạc khi lần đầu trông thấy uyên ương đậu trên mặt băng.
Đới Kha nhìn từ xa hoa cả mắt, còn tưởng cả đàn uyên ương đứng bất động trên mặt nước là đồ giả.
Đến gần mới thấy hóa ra chúng đều đang sống sờ sờ và đứng trên băng.
Cuối cùng cũng hiểu thế nào là “xuân về nước ấm vịt biết ngay”.
Đới Kha nói:
– Sách giáo khoa Tiểu học vốn dĩ không viết cho trẻ con miền Nam.
Lương Mạn Thu cười, đáp:
– Thôi được rồi, sau này em dạy con học Văn là được chứ gì.
Thoắt cái đã đến thứ Hai, Lương Mạn Thu phải đi học nên không thể tiếp tục đi chơi với Đới Kha được nữa.
Xin nghỉ là điều xa xỉ ra sao, Đới Kha đã trải nghiệm rồi nên không cho Lương Mạn Thu xin nghỉ, mà bản thân cô cũng chẳng có ý định đó.
Trước đó đã hẹn là anh sẽ cùng cô đến lớp. Trải nghiệm mà các cặp đôi bình thường chỉ cần học chung trường là có thể dễ dàng thực hiện từ hồi đại học, vậy mà mãi đến giờ Đới Kha mới có dịp.
Bầu không khí ở Đại học Bắc Kinh khá tự do, chỉ cần vào được trường thì thường là có thể dự thính các lớp học.
Đới Kha sợ làm ảnh hưởng đến Lương Mạn Thu nên ngồi cách cô một ghế. Dù sao cũng xem như người trong ngành, Đới Kha nhận thấy trình độ của các giáo sư tại trường đại học hàng đầu cả nước quả thực vượt trội. So với việc đi học cùng bạn gái, Đới Kha thấy mình như được học ké miễn phí một ngày, thu hoạch được không ít kiến thức bổ ích.
Trong quá trình trưởng thành của Đới Kha có nhiều khoảnh khắc quan trọng, ngày hôm nay cũng được tính là một trong số đó. Anh bước vào thế giới của những sinh viên tài năng, nâng tầm bản thân ngang hàng với Lương Mạn Thu, cùng cô sánh bước, nhìn thấy chân trời rộng lớn mà cô hằng thấy.
Dù đó chỉ là một ngày ngắn ngủi và có phần hư ảo.
Khách sạn họ thuê năm gần Đại học Bắc Kinh nên tối đến Lương Mạn Thu vẫn tới đó hú hí với Đới Kha đêm cuối, cả hai rủ rỉ tâm sự đủ thứ chuyện không đầu không cuối.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lương Mạn Thu phải về trường đi học, không kịp tiễn anh nên đã lẳng lặng rời đi từ sớm vì sợ lại khóc lóc sụt sùi như lần chia tay trước.
Cô đeo ba lô đựng laptop, đi thẳng vào lớp tìm chỗ ngồi. Cô kéo khóa, đoạn nhắm mắt lấy máy tính ra thì bất chợt sờ thấy một vật cồm cộm trên đai gài ở ngăn phụ.
Cô cúi xuống nhìn, thấy trên đai gài có buộc một chiếc hồ lô vàng nhỏ xíu, nặng chừng mười gam, được xỏ vào một sợi dây chuyền, cầm trĩu cả tay.
Hôm qua cô có một buổi thi, Đới Kha không thể đi cùng, chắc anh đã tranh thủ đi mua lúc ấy.
Lương Mạn Thu gỡ chiếc hồ lô vàng ra, đeo lên cổ, rồi giấu nó vào trong áo phao.
Nhân lúc giáo sư chưa đến, cô nhắn tin WeChat: “Đới Kha Đới Kha.”
Đới Kha không biết còn ngái ngủ hay đã đoán được ý đồ của cô, chỉ nhắn lại một chữ: “Ừ.”