Cố Thanh Hoài ngồi ở trên sofa, Chung Ý ngồi trên đùi anh, đối diện với mặt anh.
Cô dùng áo hoodie của anh làm đồ ngủ và dùng sữa tắm của anh để tắm. Cô phải được bao quanh bởi mùi hương của anh thì mới có thể an tâm ngủ ngon.
Cố Thanh Hoài ngửa người ra sau, cam chịu nâng cằm lên. Chiếc cổ thon gọn của anh hiện ra bên trong chiếc áo hoodie màu xám.
Làn da chỗ đó trắng bóc như chưa từng được ánh mặt trời chiếu vào, những đường gân nổi ngoằn ngoèo dưới lớp da mỏng.
Nhìn xuống một chút liền thấy xương quai xanh thẳng tắp của anh lộ ra, ánh sáng và bóng tối càng làm cho xương quai xanh ngày càng sâu, trông càng gợi cảm hơn, như đang mời gọi người ta hôn lên nó.
Ban ngày, sĩ quan cảnh sát Cố vốn là một cảnh sát trẻ nghiêm nghị trong bộ đồng phục của chi đội SWAT, giờ đây trông anh như sẵn sàng đoạt lấy bất cứ thứ gì mình muốn. Khuôn mặt điển trai rung động lòng người khiến tim cô đập thình thịch.
Chẳng trách ma cà rồng trong phim đều thích cắn cổ, trên người Cố Thanh Hoài chỗ nào cũng đẹp, đường nét nào cũng là điểm yêu thích của cô.
Cô cũng muốn cắn một miếng ở đây.
Nhưng Cố Thanh Hoài lại keo kiệt không đồng ý, anh chỉ cho cô hôn vào yết hầu thôi.
Chung Ý nghĩ, lần sau mình sẽ cắn.
Cô nghiêng đầu lại gần anh, mái tóc mềm mại cọ vào chiếc cằm lạnh lùng sắc bén của Cố Thanh Hoài.
Má chạm vào cổ anh, Chung Ý khẽ hé môi, hơi thở ấm áp phả vào da anh, biến thành cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Lông mi của anh cảnh sát trẻ khẽ rung lên, đôi môi mềm mại ẩm ướt nhẹ nhàng hôn lên phần cổ chưa từng được ai chạm vào.
Anh nghiêng đầu, vành tai nhanh chóng đỏ lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Yết hầu của anh lăn trên môi Chung Ý, một đường lên xuống mạnh mẽ nhưng vẫn nhìn ra được anh đang cố chịu đựng.
"Hay quá." Chung Ý dùng ngón tay vuốt v3, cơn say khiến cô mạnh dạn và táo bạo: "Nó lại động đậy này."
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của Cố Thanh Hoài dưới hàng lông mày nghiêm nghị của anh. Cô không biết tại sao, nhưng trông có vẻ rất hung dữ và nguy hiểm.
Cô chạm vào yết hầu đang lăn của anh, đôi mắt sáng đến mức không thể chịu nổi, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Quai hàm của Cố Thanh Hoài nghiến chặt, ngữ điệu hung ác: "Sớm muộn gì anh cũng bị em chơi chết."
Chung Ý mím môi, cô muốn tiến về phía trước nhưng lại bị anh giữ lại, anh nói: "Đừng hôn nữa."
Giọng anh không còn trong trẻo như thường lệ, anh cảnh báo cô: "Hôn nữa là em sẽ khóc đấy."
Chung Ý cau mày.
Chơi đã chơi đủ, nghịch cũng nghịch đủ. Hôm nay Cố Thanh Hoài rất hung dữ, giống như lúc ở trên sân tập vậy.
Khi đó, cô không hề biết bốn chữ "em sẽ khóc đấy" sẽ thành hiện thực tàn khốc đến mức nào. Cố Thanh Hoài thật sự không phải muốn hù dọa cô.
-
Bộ phim tài liệu về chi đội SWAT đang được biên tập, Chung Ý trở về Trung tâm Phim tài liệu làm việc.
Trên thực tế cô vẫn không quen lắm, bởi vì một năm qua ngày nào cô cũng ở bên cạnh Cố Thanh Hoài.
Thỉnh thoảng, có những lúc Chung Ý mệt đến mức hoang tưởng rằng mình vẫn đang ở trong phòng họp của Cục Công an Thành phố.
Nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ thấy một tòa nhà cao tầng có dây cáp hạ xuống hơn chục mét và một cây cầu vồng cao hơn 20 mét trên không.
Cố Thanh Hoài mặc bộ đồ gỡ bom nặng 35kg đang huấn luyện chống nhiễu, với bối cảnh là ngọn lửa dữ dội.
Và anh đang đi qua cây cầu ván đơn với chiếc cân thủy ngân trên tay, đôi lông mày tập trung của anh có một sức hút nguy hiểm và mạnh mẽ.
Nhớ anh quá.
Chung Ý nhìn thời gian còn lại, vẫn còn rất lâu mới đến bữa trưa, phải đợi hết giờ làm mới được gặp người thương.
Nếu biết khoảng thời gian không có anh sẽ khó khăn thế này thì sáng nay trước khi đi làm cô đã hôn anh thêm rồi...
Chung Ý mở hộp thoại của Cố Thanh Hoài: [Cho anh xem, trong phòng trà có rất nhiều đồ ăn vặt.]
Cố Thanh Hoài không có trả lời, Chung Ý tiếp tục một mình lẩm bẩm: [Hôm nay có một nhóm người mới tới.]
Một tay cô sờ cằm, không khỏi thắc mắc Cố Thanh Hoài bây giờ đang làm gì, anh đang làm nhiệm vụ hay đang huấn luyện nhỉ?
Sau đó, cô tiếp tục gửi cho anh một tin nhắn: [Em đang chỉnh sửa phim tài liệu, tuần này em sẽ cho anh xem một nửa thành phẩm.]
Cô nhớ ra cái gì thì nói cái đó, ngay sau đó hộp thoại đã chứa đầy tin nhắn của cô.
Làm vậy có phiền anh không nhỉ?
Cố Thanh Hoài vốn đã rất bận rộn rồi.
Chung Ý quyết định dừng lại ở đó, nhưng cô không khỏi băn khoăn, liệu Cố Thanh Hoài có nhớ cô không?
Anh bận rộn hơn cô nhiều nên có lẽ không quan tâm lắm đâu.
Buổi sáng khó khăn cuối cùng cũng trôi qua, đồng nghiệp gọi cô: "Chung Ý, chúng ta đi ăn trưa thôi."
"OK."
Chung Ý đi cùng đồng nghiệp đến căng tin của công ty, điện thoại trong túi rung lên.
Vừa nhìn thấy tên người đó, đôi mắt cô đã cong lên cười.
Tin nhắn trả lời của Cố Thanh Hoài cũng ngắn gọn như lời anh nói: [Đã rõ.]
Chung Ý có hơi bối rối, cô hỏi: [Anh rõ cái gì?]
Những lời nói luyên thuyên của cô suốt buổi sáng không hề liên kết với nhau, thậm chí cô còn không biết mình đã nói gì.
Cố Thanh Hoài làm sao biết rõ cô muốn nói với anh cái gì?
Lúc này, tin nhắn của anh lại đến: [Anh cũng nhớ em.]
Chung Ý cắn khóe miệng đang sắp vểnh lên, cô thích cái kiểu ngầm hiểu ý nhau mà không cần nói ra này chết đi được.
Anh nói với cô rằng "Anh cũng nhớ em" khi cô tìm ra đủ lý do khập khiễng để bám lấy anh.
Bởi vì anh biết cô muốn ở bên anh lâu hơn một chút.
Anh nói với cô "Anh cũng yêu em" khi cô đang đọc bài thơ nhưng dừng lại trước dòng cuối cùng.
Bởi vì anh biết câu tiếp theo là "Tối nay anh yêu em".
Khi cô kể chi tiết cho anh nghe những câu chuyện nhàm chán, anh nói với cô rằng "Anh cũng nhớ em."
Bởi vì anh biết mỗi lời cô nói đều là nhớ anh.
Cô bảo các đồng nghiệp của mình đi trước.
Thực sự là kém cỏi, chỉ cần cách một cái màn hình nghe anh nói "Anh nhớ em" là tim cô đập liên hồi như thời 16, 17 tuổi.
Sao mà mình lại có thể bám người đến thế, bây giờ cô rất muốn được gặp anh, hôn anh, ôm anh và mặt đối mặt nói với anh để nói rằng em nhớ anh rất nhiều.
Tin nhắn của cô chưa gửi đi thì tin nhắn của anh đã xuất hiện trong hộp thoại.
Cố Thanh Hoài: [Ra ngoài.]
Chung Ý hỏi: [Để làm gì?]
Cố Thanh Hoài: [Cho mèo ăn.]
Bức ảnh anh gửi hiện lên trong hộp thoại.
Chỉ sau vài giây tải, nhịp tim của Chung Ý đã tăng tốc.
Cô bấm vào và thấy đó là một công viên nhỏ phía sau tòa nhà văn phòng của đài truyền hình.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ và bầu trời có màu xanh đậm.
Có rất nhiều món ăn ngon được bày trên băng ghế như bánh mochi, bánh rong biển, bánh hoa mai...
Bàn tay của anh vô tình xuất hiện trong bức ảnh, nó có màu trắng lạnh, mảnh mai, khi sờ vào có cảm giác như ngọc trắng mịn, khiến nó trở thành khung cảnh hấp dẫn nhất.
Trong bụng có vạn cánh bướm rung rinh, Chung Ý bước nhẹ nhàng chạy ra khỏi tòa nhà đài truyền hình.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Cố Thanh Hoài, cô đã dừng lại. Tâm trạng muốn gặp anh vẫn như ngày đầu hẹn hò vậy.
Cố Thanh Hoài ngồi ở trên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, chắc là đang gửi tin nhắn cho cô.
Anh cảnh sát trẻ có bờ vai rộng và thẳng, cổ áo len màu xám nhạt để lộ chiếc cổ thon, trắng trẻo.
Chung Ý nhẹ nhàng đến gần và bịt mắt anh từ phía sau.
Lông mi dày và dài của anh cọ vào lòng bàn tay cô, mềm mại và ngứa ngáy, lông mi mịn và cứng.
Cô thật ngây thơ, cố tỏ ra thần bí như trẻ con: "Đoán xem em là ai nào?"
Cố Thanh Hoài đặt điện thoại lên đùi, phối hợp với trò nghịch ngợm của cô, nhếch khóe miệng nói: "Không đoán được, xin cho gợi ý."
Cô phải mô tả bản thân thế nào nhỉ?
Chung Ý cười nói: "Người anh thích."
"Vậy thì anh biết rồi.” Anh giữ tay cô lại, Chung Ý cúi đầu, bắt gặp một đôi mắt sáng ngời và một đôi môi đang mỉm cười: "Chung Ý."
Cô cứ thế ôm mặt anh, cúi xuống hôn lên gò má trắng như ngọc của anh: "Em trẻ con nhỉ?"
Một giây tiếp theo, mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào những đồ ăn hấp dẫn mà anh đã mua. Cô ngồi cạnh anh, mắt sáng ngời, đi xem qua túi giấy bên cạnh.
Cố Thanh Hoài không khỏi cười lớn: "Em cũng đâu có lớn lắm."
Chung Ý cắn một miếng mochi, nheo mắt chống lại ánh nắng, chẳng khác nào một con mèo nhìn thấy cá khô.
Chỉ cần được cho đồ ăn ngon thì cô sẽ rất vui vẻ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Một cô bé dễ hài lòng như vậy, chắc chắn đã phải trải qua quá nhiều tổn thương thì mới bị bệnh.
Cố Thanh Hoài lặng lẽ nhìn cô, nghe cô nói: "Anh già rồi nên coi em là trẻ con à?"
Chung Ý đưa bánh mochi lên miệng: "Rõ ràng em cũng già rồi."
Cố Thanh Hoài nắm lấy tay cô, hơi hé môi, cắn vào chỗ cô vừa cắn.
Ngón tay anh vuốt nhẹ cằm cô, có trêu ghẹo nhưng cũng rất dịu dàng: "Đạo diễn Chung dễ thương mà, nếu là người khác thì cũng sẽ cưng chiều em như thế này thôi."
Đôi mắt của Chung Ý trong veo, không có chút tạp chất, cô hỏi anh như một đứa trẻ hay vòi vĩnh: "Dễ thương nhiều không?"
Cố Thanh Hoài từ trên cao liếc nhìn cô một cái: "Loại đáng yêu này của em khiến anh muốn giấu ở nhà, không cho người khác nhìn thấy."
Hai má Chung Ý hơi phồng lên vì đồ ăn: "Anh rất biết cách làm em vui đấy."
Cố Thanh Hoài lau khóe miệng cô: "Sự thật là thế mà."
Anh dường như có vạn lời yêu thương, vạn cách khen ngợi người khác và vạn cách làm cô hạnh phúc.
Trong miệng cô có một miếng bánh mochi mềm dẻo và ngọt ngào, bên cạnh cô là người đàn ông mà cô đã yêu từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời trong xanh, Chung Ý cảm thấy cô không thể hạnh phúc hơn thế này được nữa.
Căn nhà thuê tối tăm và nhỏ bé, cái lạnh ẩm ướt của mùa đông miền Nam, đêm giao thừa mà cô rơi nước mắt khi ăn mì gói một mình và những cơn ác mộng đeo bám cô hàng đêm, tất cả dường như đã xảy ra ở thế kỷ trước.
Ở bên cạnh anh, cô có thể thực sự trở thành một con mèo thảnh thơi tắm nắng mà không cần lo lắng gì.
Cô tựa đầu vào vai anh, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Lòng bàn tay chạm vào nhau, các ngón tay đan xen chặt chẽ.
Vết sẹo sau rất nhiều năm che giấu nay lộ rõ, rất gần với mạch đập của anh.
Mỗi phút giây ở bên anh đều khiến cô luyến tiếc, nhớ nhung đến mức không muốn rời xa.
Chung Ý muốn nhấn nút tạm dừng thời gian, để cô ở lại khoảnh khắc này mãi mãi.
Cho đến khi điện thoại của Cố Thanh Hoài vang lên.
Không biết người trong điện thoại đã nói gì, nhưng vẻ mặt của anh trong chốc lát trở nên nghiêm túc, ngay cả khi anh không mặc đồng phục cảnh sát vẫn có khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng.
Sau khi cúp điện thoại, Chung Ý cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à?"
Cố Thanh Hoài xoa đầu cô: "Họ nói vừa đào được pháo cũ, anh đi xem thử."
Anh đến rồi đi vội vã, như thể chỉ đến để nhìn thấy đôi mắt tươi cười của cô sau khi ăn bánh mochi.
"Sao anh lại tốt như vậy?" Chung Ý cảm thấy đau lòng, cô không muốn anh rời đi. Sự quyến luyến trong mắt hiện rõ, không có nơi nào để che giấu: "Em có thể làm gì cho anh được không?"
Cố Thanh Hoài giơ đôi tay mà anh đang nắm chặt lên, nghiêng đầu hôn lên mạch đập của cô.
Cảm giác mềm mại xuyên qua làn da đầy sẹo, theo máu chảy đến trái tim khiến nó run lên liên hồi.
"Em ở bên cạnh anh đã là ơn trời cho rồi."
-
Khi Chung Ý tan sở về nhà, Cố Thanh Hoài vẫn chưa quay lại.
Cô vẫn ngồi trên ghế sofa nói chuyện video với Triệu Tuyết Thanh, Quy Lai ở bên cạnh cô.
Triệu Tuyết Thanh là người từng trải, từ việc trao giấy chứng nhận cho đến tổ chức đám cưới, mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất, đầy đủ các thông tin vô cùng hữu ích.
Chung Ý đột nhiên nhớ ra rằng cô đã gặp lại Cố Thanh Hoài tại đám cưới của Triệu Tuyết Thanh.
Khi đó Triệu Tuyết Thanh còn đang nói sau này cô tổ chức đám cưới đừng riềm rà như cô ấy, chỉ cần tổ chức một đám cưới nhỏ đơn giản thôi.
Cô cũng nhớ hồi cấp ba, Triệu Tuyết Thanh từng đùa rằng mấy người họ sẽ tổ chức đám cưới tập thể, lúc đó Cố Thanh Hoài không đồng tình, anh còn nói nếu chúng tôi tổ chức sớm hơn các cậu thì sao.
Nếu cô không đề cập đến việc chia tay, có lẽ họ sẽ giống như Cố Thanh Hoài đã nói, vì vốn dĩ anh đã chuẩn bị giấy kết hôn và mua nhẫn đính hôn từ rất lâu, trước cả khi họ chia tay.
Càng nghĩ Chung Ý càng nhận ra cô có phúc phần gì để mặt trời chiếu rọi cuộc đời bùn lầy của mình rực sáng tới vậy.
Bên kia điện thoại, Triệu Tuyết Thanh vẫn đang nhiệt tình chia sẻ: "Kết hôn đi du lịch chắc là rất thoải mái, nhưng do tính chất công việc của Cố Thanh Hoài, chắc chắn không thể nghỉ phép dài ngày hoặc đi một nơi quá xa."
Chung Ý "Ừm", sau đó lại nghe cô ấy hớn hở nói: "Giới thiệu cho cậu đến một nơi đặc biệt ấm áp."
Chung Ý nghĩ đến Đại Lý, Vân Nam, nghĩ đến việc mua một chiếc váy dài xinh đẹp để chụp ảnh cùng Cố Thanh Hoài: "Vậy mình sẽ chụp thật nhiều ảnh đẹp."
"Ngốc à, cậu thật sự nghĩ tuần trăng mật chỉ để cho vui à?" Triệu Tuyết Thanh lại lộ ra vẻ mặt xấu xa, biểu cảm gian xảo: "Đến nơi ấm áp, quần áo mỏng hơn, Cố Thanh Hoài cởi ra cho cậu cũng tiện hơn... Cái đó, cậu hiểu không? Vợ chồng mới cưới đó đó..."
Triệu Tuyết Thanh nhìn Chung Ý đang ngẩn ngơ, sau đó cầm chiếc cốc lên uống nước một cách trầm ngâm, cô ấy hả hê nói: "Cố Thanh Hoài ăn chay nhiều năm, nhất định phải hành hạ cậu đến mức không thể rời khỏi giường..."
"Dừng, dừng!" Chung Ý bị sặc, vừa nói vừa ho.
Thấy cô ngượng ngùng, Triệu Tuyết Thanh đột nhiên cao giọng: "Hai người ở cùng nhau một năm rồi chẳng lẽ chưa..."
Bắt gặp ánh mắt trong trẻo của Chung Ý, Triệu Tuyết Thanh sửng sốt: "Không phải chứ? Có phải Cố Thanh Hoài không được?!"
Triệu Tuyết Thanh đã hỏi câu hỏi này khi họ đang học đại học ở tuổi đôi mươi.
Chung Ý không thể nói trôi chảy nổi một câu: "Không, không phải không được..."
Cô luôn nói Cố Thanh Hoài xấu tính, khi hôn rất không đơn thuần, khi hành động như một tên xã hội đen thì rõ ràng, anh sẽ làm bất cứ điều gì khiến mặt cô nóng bừng... nhưng anh cũng thực sự quan t@m đến cảm xúc của cô.
Khi cả hai quay lại với nhau, cô thực sự là người chủ động muốn hôn, muốn ôm, muốn tìm lại cảm giác tồn tại của riêng mình trong mối quan hệ thân mật với anh. Cô cảm thấy bản thân là điều cần thiết đối với anh, được anh yêu và được anh quan tâm.
Nếu hai người có cùng thời gian nghỉ ngơi thì sẽ xem phim, nhưng đôi khi cô không hề biết phim đang chiếu cái gì.
Những lúc đó, Cố Thanh Hoài cố ý trêu chọc cô: "Phim nói về cái gì?"
Cô mím đôi môi tê dại, vùi mặt vào vòng tay anh và nói cô không biết.
Anh chỉ cười và nói, em mà biết mới lạ, em chỉ biết ôm hôn anh thôi.
Những lúc say đắm trong tình yêu, đặc biệt là khi ngồi vào lòng anh, cô thực sự có thể cảm nhận được một số thay đổi.
Ngoài ra, hơi thở của anh rõ ràng trở nên nặng nề hơn, đôi mắt trông bớt hung hãn hơn và giọng nói cũng không còn rõ ràng nữa.
Dù có si mê say đắm đến đâu, cuối cùng anh vẫn một mình đi vào phòng tắm...
Chung Ý mím môi, nghiêm túc suy nghĩ xem mình có thực sự tệ khi bắt nạt anh như thế này hay không.
"Triệu Tuyết Thanh."
"Ừm."
"Cậu nói xem, đàn ông... lúc nào cũng nhịn thì rất khó chịu phải không?"
"Có vẻ không thoải mái." Triệu Tuyết Thanh luôn nói chuyện không chút kiêng kỵ: "Nhưng dùng việc này uy hiếp cậu thì tuyệt đối không phải chuyện tốt."
"Mình chợt nhớ ra." Triệu Tuyết Thanh lại mang vẻ mặt ranh mãnh: "Mình có thứ này hay lắm, muốn chia sẻ với cậu, gợi cảm vãi, để mình kể cho cậu nghe."
"Là cái gì?" Chung Ý nhìn thấy link video cô bạn gửi, không khỏi nghi hoặc.
Triệu Tuyết Thanh ngáp một cái: "Cậu xem là biết ngay. Nhớ đeo tai nghe vào. Mình cúp máy đây. Tạm biệt."
-
Đội đột kích chống kh ủng bố cho nổ một loạt đạn pháo đã qua sử dụng. Cố Thanh Hoài về đến nhà đã là mười một giờ tối.
Đêm cuối thu mát mẻ hơn, khi mở cửa nhà, không khí tràn ngập hương thơm trong lành, ấm áp.
Căn phòng tối lờ mờ vì có cô ở đó, ngôi nhà trống trải lúc này đã trông giống như một tổ ấm thực sự.
Trong lòng lập tức dịu lại.
Cố Thanh Hoài quỳ xuống trước mặt Chung Ý, nhìn thấy cô đang ngồi co ro trên ghế sô pha.
Cô gái này luôn thích mặc quần áo của anh, điều này khiến cô trông gầy gò và nhỏ bé hơn.
Bên cạnh cô là Quy Lai của anh.
Lông mi dài của Chung Ý rung lên, khi nhìn thấy Cố Thanh Hoài, cô đưa tay sờ sờ mặt anh: "Anh về rồi."
Giọng nói của cô lúc chưa tỉnh táo rất nhẹ nhàng, Cố Thanh Hoài nắm tay cô: "Bị đánh thức sẽ rất khó ngủ hả?"
Chung Ý nheo mắt cười, trông giống một con mèo lười vẫn còn đang lơ mơ, sau khi tỉnh giấc lại càng bám người hơn, cô chui vào lòng anh và nói: "Có anh bên cạnh thì em sẽ ngủ được.”
Anh véo chóp mũi cô và nói: "Bám người quá."
Chung Ý ôm eo Cố Thanh Hoài, không khỏi cau mày: "Anh lại sụt cân à?"
Cố Thanh Hoài: "Không, nhiệm vụ huấn luyện mới nhất rất nặng."
Chung Ý siết chặt vòng tay: "Hôm nay em hỏi Triệu Tuyết Thanh về chuyện đám cưới."
Cố Thanh Hoài yên lặng nghe, Chung Ý thấp giọng nói: "Tự nhiên nhớ chuyện anh cướp hoa cưới đưa cho em."
Thật khó để không rung động trước anh cảnh sát Cố trong bộ vest nghiêm chỉnh, khoảnh khắc anh ném bó hoa cho cô khiến trái tim càng đập nhanh hơn.
Hôm đó trông anh thật lạnh lùng và nghiêm túc, mặc vest lịch sự nhưng lại không cài được nút đàng hoàng, cũng lười thắt cà vạt.
Nhưng khi anh kéo cô đến bên mình và nói "trốn sau lưng anh đi", anh lại có phong thái nhẹ nhàng như một vị thần.
Chung Ý nâng cằm: "Nói đi Cố Thanh Hoài, lúc đó có phải anh có tâm tư không trong sạch không?"
Cô không biết tâm tư của anh có trong sạch hay không, cô chỉ biết lúc đó trong lòng mình hưng phấn đến phát điên.
Anh chưa kịp lên tiếng, cô lại hỏi: "Sao anh lại cướp hoa đưa cho em?"
Cố Thanh Hoài hơi nhướng mày: "Anh cảm thấy cô phù dâu này rất xinh đẹp."
Sao mà miệng anh ngọt thế nhỉ?
Chung Ý ngẩng mặt lên, không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa cằm anh.
Cô hỏi: "Sau đó thì sao?" Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, trên mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: "Anh muốn cưới cô ấy làm vợ."
Ánh mắt Chung Ý trong suốt, cả khuôn mặt hiện lên nụ cười nhẹ: "Em đồng ý!"
Cố Thanh Hoài nghiêng người ôm lấy cô, một cái ôm công chúa rất, cánh tay gầy gò mà rắn chắc, vô cùng vững vàng: "Vinh hạnh của anh."
Một chàng trai đi học trường quân sự ở tuổi mười sáu, mười bảy đã được trang bị vũ khí, thường xuyên hành quân xuyên quốc gia với trọng lượng hàng chục kg.
Cường độ rèn luyện thể chất không hề giảm kể từ khi trở thành cảnh sát, dù sao thì thể lực cũng là một trong những tiêu chí vô cùng quan trọng.
Cố Thanh Hoài bế cô đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi nói: "Anh đi tắm, xong ngay thôi."
Chung Ý gật đầu, cơn buồn ngủ của cô biến thành hư vô trước vẻ đẹp của bạn trai, ngọt ngào đến mức cô không thể ngủ được.
Cô cầm điện thoại lên chơi một lúc, chợt nhớ tới Triệu Tuyết Thanh từng nói hôm nay đã gửi cho cô "thứ hay ho" nên tò mò bấm vào.
Cô hoàn toàn quên mất lời dặn "đeo tai nghe" của cô ấy, thậm chí còn vặn âm lượng lên mức tối đa vì cảm thấy âm thanh quá nhỏ.
Trận địa dày đặc, Chung Ý chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng một trong số những người xuất hiện trên màn hình: [Tiếng thở hổn hển của người đàn ông thật quyến rũ!]
Ngay sau đó, giọng nói trầm khàn từ tính vang lên, Chung Ý choáng váng, da đầu tê dại.
Khi Cố Thanh Hoài tắm rửa xong đi vào, vừa lúc nghe được một âm thanh rất khó có thể miêu tả.
Anh tưởng mình nghe nhầm nhưng đã kịp nhìn thấy Chung Ý đang đỏ mặt và vội vàng tắt video.
Cố Thanh Hoài có nước da trắng lạnh, anh mặc quần short thể thao màu đen, áo ngắn tay màu trắng, lông mày sắc bén che đi đôi mắt đen láy: "Gì vậy?"
Mặt anh có vẻ lạnh lùng, còn đáng sợ hơn hơn lúc thẩm vấn tội phạm và yêu cầu họ thú nhận sự thật về tội ác của mình.
Chung Ý thành thật thú nhận: "Đó là... một người bạn đã gửi cho em, nói là rất hay... em mới chỉ nghe một tí thôi."
Lúc Cố Thanh Hoài tỏ ra vô cảm thì thật khó dò, lông mày sắc bén, ánh mắt nham hiểm: "Bạn gái đã lớn rồi, còn biết nghe hơi thở của đàn ông khác."
Anh ngồi xuống mép giường, vẻ mặt lạnh lùng đến lạ thường.
Chung Ý chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh, thận trọng hỏi: "Cố Thanh Hoài, anh tức giận à?"
Đáng yêu quá đi, ghen mà cũng có thể hùng hồn nói thẳng ra được.
Chung Ý c ắn môi dưới và mỉm cười, sau đó kìm nén biểu cảm khi gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hoài.
Cô ôm đầu gối đối diện với anh, dùng ngón tay véo vào tai anh, cảm giác thật dễ chịu, mềm mại và mát lạnh: "Nói đi, anh muốn em dỗ như thế nào?"
Trên mặt Cố Thanh Hoài không có nụ cười, lạnh lùng như sương. Chẳng trách những con dao sắc bén của chi đội SWAT lại sợ anh như vậy.
Anh hỏi lại, giọng điệu không chút cảm xúc: "Làm sao để dỗ anh? Còn cần anh dạy em à?"
Chung Ý thực sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cách làm cho anh vui.
Nếu muốn làm cho một người vui thì phải cho anh thứ gì anh thích nhất.
Chẳng lẽ giờ làm một robot EOD tặng cho anh?
Lúc này, giọng nói Cố Thanh Hoài lạnh lùng truyền vào tai cô: "Tới đây."
Chung Ý lại gần, chậm chạp hỏi như ốc sên nhỏ: "Làm gì?"
Cố Thanh Hoài nhướng mi: "Ngồi trên đùi anh."
Làm sao anh có thể nói những lời như vậy với một khuôn mặt tuyệt đẹp và vô cảm?
Anh có làn da trắng, đẹp trai đến nghẹt thở, còn cô thì đỏ mặt và tim đập thình thịch.
Khi Chung Ý say và khi đầu óc tỉnh táo, độ dày da mặt ở hai thái cực.
Khuôn mặt cô rất dễ đỏ bừng, cảm xúc bất lực tùy ý lan tỏa trong đôi mắt trong veo của cô.
Cô hy vọng Cố Thanh Hoài lúc này có thể ôm cô thay vì thảnh thơi nhìn cô, xấu hổ muốn chết được.
Cố Thanh Hoài quanh năm luyện tập, tuy trông gầy gò nhưng cơ bắp rất rắn chắc, đường nét sạch sẽ và gọn gàng.
Anh cao và có đôi chân dài cuốn hút, đương nhiên nổi bật hơn người bình thường. Khi anh mặc quần short thể thao không đến đầu gối và chơi bóng rổ, những đường nét ở bắp chân của anh vô cùng bắt mắt.
Chung Ý đặt tay lên vai anh, cô ngồi lên chân anh, nhiệt độ cơ thể anh từ từ xâm nhập, hơi nóng lan đến tứ chi.
Bằng cách này, cô đã cao hơn Cố Thanh Hoài một chút, khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong tầm tay, râu và tóc ngắn của anh chọc vào mu bàn tay của cô khiến cảm giác ngứa ngáy lan rộng.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lông mày Cố Thanh Hoài đen nhánh nằm phía trên đôi mắt sắc bén , không có một ý cười.
Khoảng cách gần đến mức những đường nét do đôi môi mỏng của anh vẽ ra hiện rõ trước mắt cô.
Anh mấp máy môi: "Hôn anh đi."
Chung Ý mím môi, nắm tay áo ngắn của anh cúi đầu, đốt ngón tay trắng bệch, để lại một nếp nhăn.
Lông mi của cô căng thẳng đến mức run rẩy, cô không dám nhìn vào mắt anh nữa.
Cô chạm vào trán, lông mày, sống mũi và cuối cùng là môi anh, nhẹ nhàng ngậm lại.
Yết hầu của Cố Thanh Hoài lăn tròn, đường nét sắc bén, anh chưa bao giờ ngây thơ như Chung Ý, nhanh chóng từ bị động thành chủ động.
Anh dùng ngón tay nhéo má cô, nâng mặt cô lên và hôn cô mãnh liệt.
Anh hung dữ giống như khi ở trên sân tập, Chung Ý nhớ lại khi anh bị bịt mắt bắn súng và khi nằm rạp xuống gỡ bom, anh cực kỳ tập trung, nghiêm nghị.
Tư thế thân mật, môi răng chạm vào nhau nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Đôi môi mỏng của cô di chuyển xuống cằm và xuống dưới nữa, áo hoodie của anh quá rộng đối với cô, điều này chắc chắn là một sự tiện lợi.
Cô thở khó khăn, nếu không có trong vòng tay anh, có lẽ cô đã trượt xuống đất.
Được ôm ở tư thế này, hai chân tự nhiên quấn quanh eo anh.
Cô không biết anh đã đặt cô xuống giường bằng cách nào hay cô đã bị anh đ è xuống như thế nào.
Môi bị m*t đến tê dại, hôm nay Cố Thanh Hoài hôm nay cực kỳ bá đạo.
Những ngón tay mảnh khảnh, sạch sẽ của anh đang nhẹ nhàng vuốt v3 phần tiếp giáp giữa má và cổ cô rồi từ từ di chuyển lên gấu áo len của cô.
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào như có một dòng điện truyền thẳng vào tim.
Không thể nhìn thấy nhưng lại biết rất rõ ràng rằng ngón tay của anh dài và thon, các khớp xương sạch sẽ và gọn gàng.
Bởi vì da quá trắng nên còn hiện ra chút hồng nhạt, đẹp đến ngạt thở, xương gân mu bàn tay rõ ràng, hài hòa như cây trúc xanh.
Nhưng bây giờ những đầu ngón tay có vết chai cầm súng đang vuốt v3 nhịp tim của cô khiến chúng đập loạn dưới lòng bàn tay anh.
Rõ ràng chiếc áo hoodie vẫn còn trên người, nhưng bên trong đã bị bàn tay dài cấm dục của anh làm xáo trộn.
Bầu không khí đặc quánh không thông thoáng và tràn ngập âm thanh của nụ hôn.
Cố Thanh Hoài lùi bước trước, kéo chăn bông đắp lên người cô, quấn lung tung thành một cái kén.
Khuỷu tay anh tựa vào hai bên cô, nét mặt hung hãn, bờ vai rộng dài che khuất ánh sáng phía trên đầu, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.
Đôi môi đỏ mọng của Chung Ý khẽ hé mở, cô thở không ra hơi, nhưng anh lại cúi đầu ngậm vào miệng.
Lần này anh hôn thật dịu dàng, giống như sự dịu dàng lần trước, dùng ngón tay anh ôm mặt cô, hơi thở hòa quyện với hơi thở của cô.
Trán của họ chạm vào nhau và chóp mũi của họ chạm vào nhau.
Giọng nói của Chung Ý nhẹ đến mức gần như tan chảy: "Sao anh lại giỏi..." hôn như thế.
Còn giỏi hơn so với thời thiếu niên. Nếu có gì khác biệt thì chính là do hormone nam của anh đã mạnh mẽ hơn trước.
Cố Thanh Hoài vén mái tóc dài của cô ra sau tai, giọng nói không còn rõ ràng nữa: "Có phải em lại muốn hỏi anh đã hôn người khác chưa?"
Chung Ý mơ hồ "ừm". Trên thực tế, cô biết anh chỉ có mình cô.
Cô chỉ cảm thấy tại sao chỉ có mình anh càng ngày càng giỏi khiến người ta đam mê chìm đắm. So với anh thì cô trông như một cô ngốc vậy.
"Chung Ý, em hỏi lương tâm đi.” Anh nhìn vào mắt cô, giọng trầm thấp thì thầm: "Lúc mới yêu, em đã lừa anh về nhà."
"Lúc mới yêu em dễ thương biết bao nhiêu..."
"Ừ." Cố Thanh Hoài cười nhéo mặt cô: "Lúc đó khi hôn ngay cả quay đầu hướng nào anh cũng không biết."
Chung Ý không hiểu sao lại bị chọc cười, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cong lên, giọng nói ngày càng nhỏ hơn: "Anh cũng không cho tay vào trong áo của em..."
Cố Thanh Hoài ngây thơ chớp mắt, lông mi tạo thành bóng mờ dưới mắt.
Mũi của anh cảnh sát trẻ cao và thẳng, quai hàm cong rất đẹp. Vóc dáng của anh thực sự vượt trội, bởi vì vừa rồi anh đã hôn cô rất lâu, môi càng đỏ hơn nữa...
"Anh cho tay vào trong áo của em rồi à?"
Chung Ý trợn tròn mắt khó tin: "Rõ ràng là anh đã chạm vào..."
Cô muốn kéo chăn bông che mặt nhưng lại bị anh đ è xuống, đành phải chịu đựng ánh mắt khiến mặt cô nóng bừng.
Không thể nói thành lời, độ mặt dày cũng không sánh bằng một kẻ lưu manh như Cố Thanh Hoài.
Anh mỉm cười, dùng đầu mũi dụi dụi vào cô, sự thân mật vừa dịu dàng lại vừa tà ác: "Anh chạm vào đâu vậy em?"
Làm sao anh có thể nói những điều như vậy với khuôn mặt đẹp đẽ và cấm dục như thế kia?
Đây có thực sự là chuyên gia gỡ bom mặt lạnh được trang bị đầy đủ thiết bị của đội SWAT không?
"Anh..."
Khuôn mặt của Chung Ý hoàn toàn biến thành quả cà chua chín mọng, nhịp tim không ngừng đập mạnh, rất nhanh và hoảng loạn.
Chiếc cài áo vốn ở mặt sau không biết vì sao đã bị mở ra là bằng chứng cho thấy trò lưu manh của anh, nhưng cô không thể buộc tội anh.
Lúc này, trọng lượng trên người biến mất, Cố Thanh Hoài đứng lên.
Nhìn từ phía sau, bờ vai rộng nhưng vòng eo lại rất gầy. Anh có nét duyên dáng, gọn gàng của một thiếu niên nhưng cũng có hormone mạnh mẽ của một người đàn ông trưởng thành.
Chung Ý đưa tay ôm lấy eo anh, ý nghĩ không muốn anh rời đi khiến cô quên đi sự ngượng ngùng, cô thấp giọng hỏi: "Anh không định ru em ngủ sao?"
Dưới ánh đèn, cánh tay ôm eo trắng bệch của Cố Thanh Hoài rõ ràng căng thẳng. Anh cảm nhận được trán cô áp vào lưng dưới của mình, dùng giọng nói mềm mại và quyến rũ: "Em bị bệnh, nếu không có anh thì em sẽ gặp ác mộng."
Anh nói: "Đợi một lát."
Chung Ý đào sâu vào vấn đề: "Vậy anh đi đâu?"
Cố Thanh Hoài bất đắc dĩ: "Phòng tắm."
Chung Ý bỗng chốc không phản ứng được, thậm chí còn bị thiếu oxy vì nụ hôn vừa rồi: "Đi làm gì?"
Cố Thanh Hoài bị cô đụng chạm nên đã hoàn toàn mất bình tĩnh, quay đầu nhìn người đang ôm mình làm bộ dáng nịnh nọt.
Anh cau mày, cười thở dài: "Nếu em ngốc như vậy, sau này em sẽ khóc đấy."
Chung Ý chớp mắt và thấy cái cổ trắng ngần của anh đỏ bừng, lan ra tận bên tai, cô cứ nhìn chằm chằm vào anh như thế.
Cố Thanh Hoài cuối cùng cũng bùng nổ: "Hỏi nữa là anh dẫn em đến hiện trường quan sát, muốn không?"
Đầu của Chung Ý từ từ bắt đầu hoạt động, cô nhận ra anh sắp làm gì. Hình như vừa rồi cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chỉ nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng sắp nổ tung như tôm luộc nhưng cô vẫn không chịu buông ra.
Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, hốc mặt Chung Ý ươn ướt, mặt đỏ bừng, môi càng đỏ hơn.
Bảo cô buông ra, nhưng cô không chịu, phải rất lâu sau cô mới thấp giọng hỏi: "Anh có cần em giúp không?"
Không khí im lặng, không có tiếng đáp lại. Người nói ra những lời như vậy quả thực là...
Chung Ý dùng răng cắn chặt môi dưới, đang định trốn thì bị bắt lại.
Cánh cửa mở ra, đóng lại một căn phòng xinh đẹp.
Phòng tắm tràn ngập hơi ẩm, thoang thoảng mùi sữa tắm bạc hà sảng khoái nhưng khung cảnh lại không hề ngây thơ.
Cố Thanh Hoài vẫn ung dung, Chung Ý áp trán vào ngực anh, có chút ngơ ngác hỏi: "Em nên làm gì bây giờ?"
Giọng nói của cô không ổn định, lông mi của cô đang rung rinh, cô chỉ dùng ngón tay vén áo ngắn tay của anh lên. Giây tiếp theo, đôi mắt cô mở to.
Thắt lưng trắng lạnh, cơ bụng lộ rõ, nhưng vết thương cũ và mới, sâu và nông đan xen chằng chịt, màu sắc cũng khác nhau.
Khi cô nhìn chăm chú vào chúng, đôi mắt cô chợt nóng lên. Vết sẹo hình tròn đó nếu không phải là một lỗ đạn thì có thể là gì?
Đột nhiên cô nhớ đến câu nói nửa đùa nửa thật của Trâu Dương lúc đó - "Đội trưởng của chúng ta có mảnh đạn còn sót lại trong người. Anh ấy nói nếu một ngày nào đó anh ấy hy sinh và hỏa táng thì hãy nhớ nhìn kỹ xem. Người có mảnh đạn trong tro tàn mới đúng là anh ấy."
Người trong ngực hồi lâu không nói gì, Cố Thanh Hoài cúi đầu, nhìn thấy lông mi của Chung Ý ươn ướt, mí mắt đỏ bừng.
Anh xoa đầu cô: "Sợ thì đừng ép mình."
"Không phải." Trong lòng Chung Ý như thắt lại, khi ngước lên, đôi mắt đã ươn ướt: "Sao nhiều như vậy... Mấy năm qua anh sống như thế..."
Cố Thanh Hoài quên mất cô sẽ nhìn thấy thứ này, anh hạ giọng dỗ dành: "Không phải anh vẫn lành lặn đứng trước mặt em à?"
Lần đầu tiên nhìn thấy những vết đạn trên người anh, Chung Ý đau khổ đến mức phát điên, cô ước mình có thể đáp trả kẻ đã làm tổn thương anh ngàn lần.
Mũi cô đau nhức, hốc mắt càng ngày càng nóng nhưng cô lại tùy tiện lau đi: "Không phải em rất đáng ghét à? Em cứ khóc mãi... Em cũng không muốn..."
"Anh yêu em còn không hết." Anh đối diện với ánh mắt của cô: "Sao anh chê em đáng ghét được chứ?"
Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, đôi môi mềm mại đến không tưởng: "Là lỗi của anh, cứ luôn làm em khóc."
Nụ hôn di chuyển xuống dọc theo vệt nước mắt, cuối cùng nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, cướp đi toàn bộ hơi thở của cô.
"Em không tò mò về tiếng thở của người đàn ông sao?" Anh nói với giọng dịu dàng và dỗ dành, không ngại hy sinh vẻ đẹp của mình: "Đừng khóc, anh sẽ thở cho em nghe."
Giọng nói của Cố Thanh Hoài rất hay, trong trẻo, lạnh lùng, rất từ tính khi truyền vào tai. Đó là âm thanh từ loa siêu trầm tiêu chuẩn.
Giọng nói đó sẽ quyến rũ biết bao...
Chung Ý không chớp mắt nhìn Cố Thanh Hoài, cô khụt khịt mũi, vẻ mặt đáng thương ủy khuất nói: "Vậy anh thử đi."
Giọng điệu đó giống như một người họ hàng xấu đang cố gắng dụ bọn trẻ biểu diễn trong dịp Tết Nguyên Đán.
"Thử đi?" Cố Thanh Hoài bị cô chọc cười, trong mắt có vẻ cưng chiều: "Nói thử là thử được à?"
Tay cô bị anh nắm lấy và di chuyển xuống dưới.
Chung Ý vô thức nhìn xuống, mặt nóng bừng như sốt cao.
Cô không thể tin được, có người như ánh dương rực rỡ, như thần thánh trên cao lại dẫn dắt cô làm chuyện như vậy.
Dây thần kinh căng thẳng đến cực điểm gần như ngay lập tức, máu dồn lên mặt ngay tức thì.
"Muốn thở?" Cố Thanh Hoài tựa nhẹ cằm vào vai cô, hơi thở của anh k1ch thích mọi tế bào, dịu dàng lại ngang ngược: "Vậy thì phải xem năng lực của đạo diễn Chung."
Chung Ý xấu hổ đến mức tim cô đập điên cuồng, giống như một con cá nhỏ mắc cạn trên bãi biển, vùng vẫy giãy chết.
Trán cô áp vào ngực Cố Thanh Hoài, vành tai không thể che giấu, đỏ bừng và nóng rực, nhưng lời nói lại rất bướng bỉnh: "Anh muốn em làm gì thì em sẽ làm cái đó."
Sau đó, một tiếng cười dễ chịu lọt vào tai.
Da đầu cô tê dại, tim cô yếu ớt, gần như đứng không vững.
"Em yêu." Cố Thanh Hoài cố ý nhẹ nhàng ghé vào tai cô, giọng nói vốn lạnh lùng của anh lại vô cùng mơ hồ: "Nhờ em đó."