Nhưng hắn vừa dứt lời, chỉ nghe phía sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt. Ôn nhuận như ngọc, hư phù yếu ớt, nhưng dường như lại mang theo chút ý cười, "Thì ra Vãn Đường ở đây. Ta tìm nàng lâu lắm rồi."
6.
Ta và Thái tử cùng nhau quay đầu, thấy Lý Duy Trí đứng ở cửa, ánh mắt chứa nụ cười. Chàng nhìn thấy Thái tử, trên gương mặt tái nhợt thoáng qua một tia kinh ngạc: "Thì ra Thái tử cũng ở đây." Nói xong, chàng nhấc chân bước vào nhà, nhìn trái nhìn phải, rồi cau mày.
Thái tử không hiểu gì, liếc chàng một cái: "Hoàng thúc đang tìm gì vậy?"
Lý Duy Trí thu lại ánh mắt, nghi hoặc nhìn Thái tử: "Ta vừa nghe thấy tiếng ch.ó dại sủa bậy từ đằng xa, nên mới vội vàng chạy đến. Giờ đây, sao lại không thấy con ch.ó điên kia nữa?"
Trong đại điện, chợt lặng ngắt như tờ. Lời này thật quá xấc xược và hoang đường. Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có một mình Lý Duy Trí dám vô lễ như vậy.
Ta đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Sắc mặt Thái tử càng lúc càng khó coi.
Qua một hồi lâu, người cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười cứng nhắc: "Hoàng thúc vẫn thích nói đùa như vậy."
Lý Duy Trí cười sảng khoái, bước đến trước mặt ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta. Lòng bàn tay chàng ấm lạnh, hình như toát ra một cỗ hàn khí. Nhưng lại nắm rất chặt.
"Ai bảo nương tử ta lại thích nghe ta nói đùa cơ chứ!" Chàng khẽ thở dài: "Không còn cách nào khác, có nương tử rồi, tự nhiên cũng phải suy tính nhiều hơn. Không thể sánh được với Thái tử, một mình một bóng, nhàn rỗi tự tại."
Nắm đ.ấ.m của Thái tử siết chặt, hắn quay sang trừng mắt nhìn ta. Nhưng chưa kịp để hắn lên tiếng, Lý Duy Trí đã bước lên một bước chắn trước người ta, đối mặt với ánh mắt giận dữ của Thái tử, "Vừa rồi đi ngang Đông Cung, ta thấy xe ngựa của Liễu Phủ đang đỗ ở đó, chắc là có việc tìm ngươi. Thái tử đừng để lỡ chính sự."
Thái tử nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại. Hắn không cam lòng liếc nhìn ta một cái, dường như còn muốn nói thêm điều gì đó.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Lý Duy Trí lại nghiêng đầu, che đi ánh mắt của Thái tử đang ném tới. Chàng thản nhiên nói: "Liễu cô nương vừa nãy sắc mặt hình như không được tốt lắm, Thái tử không đi xem nàng ta sao?"
Thái tử lúc này mới hoàn hồn lại. Hắn nhìn nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của Lý Duy Trí, nghiến răng nói: "Cô còn có chuyện, không tiện ở đây hàn huyên với Hoàng thúc nữa!" Nói xong, liền phất tay áo bỏ đi.
Hắn đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã biến mất trong màn đêm tăm tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bàn tay Lý Duy Trí đang nắm lấy lòng bàn tay ta đột nhiên nới lỏng. Ta ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt và hàng lông mày chàng lồng trong ánh nến, vẫn ngông nghênh tự do như vậy, giống hệt nhiều năm về trước. Nhưng hiện tại bị bao phủ bởi một tầng bệnh tật dày đặc, khiến thiếu niên từng cưỡi ngựa quất roi, giờ đây đứng trước mặt ta, lại trông yếu ớt như một làn khói bếp. Gió thổi qua, liền tan biến.
Chàng đi chậm rãi đến cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Ta cũng bước ra ngoài, theo ánh mắt người mà nhìn. Cả hai chúng ta đều không nói gì, chỉ nhìn những vì sao đầy trời, ánh trăng trong vắt.
Chiếc đèn lồng treo trên hành lang phủ xuống ánh sáng vàng ấm áp, kéo dài bóng của Lý Duy Trí ra rất xa. Gió Thu thổi rụng lá khô, phát ra tiếng sột soạt.
Vô khả nại hà hoa lạc khứ, tự tằng tương thức yến quy lai. (Hoa rụng rơi đi chẳng thể làm gì, én về chốn cũ tưởng như đã quen biết). Khoảnh khắc này ta nghĩ, có lẽ thời gian, cũng không phải là một đi không trở lại.
Đêm nay, ta và chàng đứng sát vai nhau. Đúng như nhiều năm về trước, trên thảo nguyên Nam Cương, ta và chàng sóng vai cưỡi ngựa cùng nhau.
Giấc mộng xưa như trở về. Và người thương vẫn còn đó.
7.
Mùa Thu đã đến, trời dần se lạnh. Bầu trời trong xanh như ngọc, mùa Đông sắp tới.
Ta vẫn còn lo lắng về chiến sự phía trước, nhưng Lý Duy Trí lại nói với ta, mùa Đông đến, lương thảo của Bắc Yên nhất định sẽ thiếu hụt, chắc là trận chiến này sẽ không kéo dài quá lâu.
Ta nhìn chàng: "Sao Ngài biết được?"
Chàng cười: "Năm xưa dù gì ta cũng ở Nam Cương, ở chỗ huynh trưởng của nàng vài năm, chút chuyện này, vẫn biết được một vài điều."
Nhắc đến huynh trưởng, lòng ta đột nhiên thấy buồn bã. Tất cả nam đinh của Trung Ninh Hầu Phủ đều hy sinh vì giang sơn Đại Tề ở biên cương. Cả tộc bị diệt, chỉ còn lại một mình ta.
Lý Duy Trí dường như nhìn thấu sự cô đơn trong lòng ta, chàng cười cười, bước lên nói với ta: "Hoa đào ở Nam Cương sắp nở rồi, nàng không phải thích nhất hoa đào Bắc Vân Sơn sao, đợi đến mùa Xuân năm sau, ta sẽ cùng nàng đi xem."
Chàng nói thật nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng ta lại không đáp lời. Mọi người đều nói, Lý Duy Trí sẽ không sống qua mùa Xuân năm sau. Ta làm sao dám ôm hy vọng nữa chứ?
Ý Thu dần dày, gió Đông bắt đầu thổi. Lý Duy Trí quả thật không hề nói sai. Chưa qua bao ngày, Bắc Yên liền phái Sứ thần đến nghị hòa. Cả triều đình trên dưới đều hoan hỷ reo mừng.
Bệ hạ đặc biệt tổ chức yến tiệc trong cung, ăn mừng chiến thắng này. Trên yến tiệc, giữa tiếng đàn tiếng sáo, Sứ thần Bắc Yên liếc mắt một cái liền thấy Thái tử. Hắn đ.á.n.h giá vị Trữ quân Đại Tề nay đang mặc hoa phục, khí chất cao quý áp người, nhấc chén rượu lên uống cạn.