Dường như lúc này họ mới nhớ ra vị Hoàng tử đã sớm rời kinh này.
Thánh thượng lại có vẻ mặt khó đoán.
Túc Vương vào kinh, người duy nhất muốn ngăn cản chỉ có phe cánh của Quý phi, mà bà ta lại đang lo cho mình còn không xong.
Thế là, vị Túc Vương đã biến mất khỏi Đại Nghiệp mười hai năm, lại một lần nữa xuất hiện trong mắt mọi người.
Thoắt cái đã đến ngày Tiêu Trọng và Minh Diên thành thân.
Sáng sớm hôm sau, tân nương vào cung thỉnh an.
Sau khi bái kiến Hoàng Hậu, lúc đến Phúc Ninh Cung, lại bị cung nhân báo rằng Quý phi không tiện gặp khách, mời Vương gia và Vương phi quay về.
Ngay ngày đầu tiên sau tân hôn đã bị ăn bạt tai, Minh Diên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ do các phi tần khác không hòa hợp với Quý phi cố tình tung tin ra ngoài, trong giới thế gia lan truyền rằng mặt của Quý phi đã nát đến mức không thể gặp người.
Phiên bản truyền đến tai ta, đã là trên mặt Quý phi mọc giòi, dọa c.h.ế.t hai cung nữ gác đêm.
Tiểu Ngọc mày bay phớn phở mô tả, cứ như thể đã tận mắt nhìn thấy vậy.
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, bảo nó đi gửi thư cho Kinh Già. Hiện giờ Túc Vương đã trên đường về kinh, cũng có thể khôi phục nguồn cung Ngưng Phu Cao rồi.
Bảy ngày sau, Quý phi tổ chức tiệc ngắm hoa mai, gửi thiệp mời cho tất cả các quý nữ thế gia.
Chắc hẳn là vết thương trên mặt đã lành, không thể chờ đợi thêm được nữa mà muốn tự chứng minh mình trong sạch, phá tan tin đồn.
Quy trình cung yến vẫn như cũ, luôn có tiết mục thể hiện tài năng.
Lần này, Quý phi yêu cầu mọi người vẽ hoa mai.
Khi nữ quan đến thu tranh, thì thấy phía trước truyền đến tiếng cười khúc khích.
Dưới ánh mắt chế nhạo của mọi người, Minh Diên nắm chặt bức tranh trong tay, đến mức giấy cũng bị vò nát.
"Cười cái gì? Không phải chỉ là biết vẽ mấy đóa hoa thôi sao, đắc ý cái gì?!"
Minh Diên ném bức tranh xuống, quay người bỏ đi.
Ta tìm một góc khuất để đặt tranh, ai ngờ Quý phi dường như cố ý muốn ta trở thành tâm điểm chú ý, chỉ vào bức tranh Hàn Mai, khen ngợi:
"Đây là tác phẩm của tiểu thư nhà nào, thật sự đã vẽ ra được cốt cách ngạo nghễ của hoa mai. Bổn cung rất thích, phải thưởng thật hậu hĩnh."
Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Có dò xét, có không phục, cũng có khinh thường.
Quý phi thấy mồi lửa đã được châm lên, liền tìm cớ cho chúng ta tự đi chơi.
Mấy người trẻ tuổi tụ tập lại, luôn thích bàn luận về những chuyện náo nhiệt gần đây trong kinh.
Họ vừa liếc trộm ta, vừa nói với âm lượng không lớn không nhỏ:
"Hai tỷ muội nhà họ Minh này thật thú vị, muội muội là một kẻ phàm tục chẳng biết gì, tỷ tỷ dù có vạn ban tài tình, cũng chỉ là trò cười bị hủy hôn."
"Đúng đó, nàng ta vẽ đẹp thì đã sao, là nữ tử bị Tấn Vương điện hạ hủy hôn, nhà ai dám cưới?"
"Minh Diên kia tuy không được yêu thích, nhưng dù sao người ta cũng là Tấn Vương phi. Bệ hạ thương Tấn Vương nhất, tương lai ngài ấy chắc chắn sẽ kế thừa đại thống, vậy thì Vương phi chính là Hoàng Hậu, không biết vẽ thì có là gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chúng ta vẫn nên lau mắt cho sáng, đừng kết giao với mấy kẻ chỉ có thể ở nhà chờ thành bà cô già, lại còn đắc tội với Vương phi."
Ta đứng cách đó không xa nghe họ nói, trong lòng bỗng có chút bi thương.
Thiên hạ ngày nay chia làm bốn, Đại Nghiệp là nước có quốc lực mạnh nhất, cũng là quốc gia ít ràng buộc với phụ nữ nhất.
Ở Đại Nghiệp, phụ nữ có thể đọc sách, thậm chí có thể làm quan.
Vậy mà ngay cả trong môi trường như thế này, đến cả những quý nữ được các gia tộc lớn bồi dưỡng cũng cho rằng một nữ tử bị hủy hôn, thì cũng đáng giá không bằng một đồng xu.
Cứ như thể, giá trị của phụ nữ, chỉ có thể gắn liền với đàn ông.
Đây không phải là Đại Nghiệp mà ta mong muốn.
Nhưng đây chính là hiện trạng mà ta muốn thay đổi, cũng là lý do ta phải dốc hết tâm sức để leo lên vị trí cao nhất.
Bữa tiệc cung đình nhàm chán này khiến người ta nghẹt thở, ta ra hành lang hóng gió.
Vừa quay người lại, không biết Minh Diên đã đứng sau lưng ta từ lúc nào.
Nàng ta nhếch môi cười.
Tay buông lỏng, túi sưởi tay rơi xuống đất.
Nước nóng văng lên mu giày của nàng ta, nhưng nàng ta không hề hoảng hốt.
Bên cạnh chỉ có mấy ma ma mà nàng ta mang theo.
Đoán được nàng ta muốn làm gì, ta khuyên:
"Đây là cung yến do Quý phi chủ trì, Quý phi coi trọng thể diện nhất, Vương phi tốt nhất đừng gây thêm rắc rối."
"Đến lượt ngươi dạy dỗ Bổn Vương phi từ khi nào!"
"Ai cũng nói Minh đại tiểu thư là điển phạm cho mọi khuê tú, bao năm nay, nhà họ Minh dạy dỗ ngươi như vậy sao?"
Minh Diên vừa dứt lời, ta liền bị ma ma bên cạnh nàng ta đè mạnh, bắt quỳ xuống đất.
Nàng ta đưa chân ra:
"Ngươi không phải cái gì cũng biết sao? Chùi giày cũng biết chứ, lau sạch cho Bổn Vương phi."
Ta không nhúc nhích, Minh Diên cười lạnh một tiếng:
"Minh Ương thân là bề dưới dám phạm thượng, không có tôn ti, đ.á.n.h cho ta."
Ma ma nhận lệnh, hung hăng tát xuống mặt ta. Vừa mới hai bạt tai, trong miệng ta đã ngập tràn mùi m.á.u tanh.
Minh Diên vô cùng hả hê.
"Đánh mạnh vào, tốt nhất là đ.á.n.h nát cái mặt hồ ly tinh này đi. Muốn dỗ dành Tiêu Trọng nạp trắc phi à, ngươi nằm mơ đi!"
Ta không nhịn được mà bật cười, thì ra là vậy.
Tiểu Ngọc lúc nãy đi lấy áo choàng cho ta, vừa hay quay lại. Nó lo lắng định xông tới, ta lẳng lặng lắc đầu, nói không ra tiếng hai chữ:
"Quý phi."
Tiểu Ngọc lập tức hiểu ý, vội vàng chạy về phía điện chính.
Chẳng mấy chốc, Quý phi tới, mặt lạnh như sương.
Bà ta muốn ta bị cô lập, cũng muốn ta trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Bởi vì ta càng tỏ ra không xứng, bà ta càng dễ bề tính toán cho Tấn Vương.