Minh Nguyệt Tiêu Tiêu

Chương 2



 

2.

 

Tiêu Trọng bước đến bên cạnh Minh Diên, ra vẻ bảo vệ, làm chủ cho nàng ta. Minh Diên cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hai người họ đúng là lang tình thiếp ý, nhưng lại khiến người khác buồn nôn.

 

Nhưng nghĩ đến đại cục, ta vẫn khuyên nhủ:

 

"Vương gia, ngài có thêm vài hồng nhan tri kỷ nữa, ta cũng có thể chấp nhận. Nhưng giữa chúng ta là vinh nhục gắn liền, ít nhất là trước mặt những người khác ngoài ngài và ta, xin ngài hãy tôn trọng ta."

 

Tiêu Trọng sững sờ, sau đó cười nói:

 

"Hóa ra là nàng ghen."

 

Ta không hiểu.

 

"Thôi được, nàng xin lỗi Tiểu Tước Nhi đi, bản vương sẽ không trách nàng nữa."

 

Ta thầm mắng trong lòng một câu "đồ gỗ mục không thể đẽo".

 

Ép thê tử tương lai của mình nhận sai, mà còn tỏ ra đắc ý, nếu chuyện này để kẻ thù của Tấn Vương biết được, e là họ sẽ cười đến rụng răng.

 

Ta lười nhiều lời:

 

"Hôm nay ta còn có việc bận, Minh Ương xin cáo lui trước."

 

Tiêu Trọng nhìn bóng lưng ta:

 

"Còn biết ngại ngùng nữa cơ đấy."

 

Minh Diên chống nạnh:

 

"Tiểu Trùng Tử, huynh vậy mà không giúp muội, muội giận thật rồi!"

 

Trước khi cánh cửa đóng sập lại, ta còn nghe thấy tiếng phụ thân và Tiêu Trọng dỗ dành nàng ta.

 

"Chuyện nhà họ Minh không đến lượt một nha đầu như nó làm chủ, Diên Diên đừng giận, con là con gái của phụ thân, đương nhiên cũng là tiểu thư nhà họ Minh, phụ thân nhất định không để con chịu thiệt thòi."

 

"Minh Ương sớm muộn gì cũng gả vào Vương phủ, đến lúc đó bản vương sẽ trút giận giúp muội!"

 

Sau khi rời đi, tỳ nữ Tiểu Ngọc bất bình thay ta:

 

"Tiểu thư vừa thông minh vừa tài giỏi, một đứa con gái ngoại thất sao có thể sánh bằng? Tấn Vương đúng là mắt mù rồi, không phân biệt nổi trân châu với mắt cá."

 

"Tiểu Ngọc, cẩn thận lời nói."

 

Hôn kỳ của ta và Tiêu Trọng sắp đến, bất luận thế nào, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ bị trói buộc vào nhau. Vì vậy, cho dù hắn có tệ hại đến đâu, ta cũng phải nhẫn nhịn.

 

Mục tiêu của ta chưa bao giờ là gả cho một người đàn ông nào đó, mà là phải giống như cô tổ và cô mẫu, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thế gian này.

 

Ta đối xử tốt với Tiêu Trọng, chỉ vì hắn là Tấn Vương, là người có khả năng ngồi lên vị trí kia.

 

Còn về việc hắn yêu ai, ta không hề để tâm.

 

Chỉ cần không uy h.i.ế.p đến địa vị của ta, vậy thì cứ mặc kệ hắn.

 

Ta lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ ba ngày sau.

 

Nhưng ngày hôm sau, một đạo mật lệnh của Quý phi đã làm đảo lộn mọi kế hoạch.

 

Lúc này ta mới biết, Tiêu Trọng đã quỳ trước cửa cung của mẫu phi hắn để cầu xin được cưới Minh Diên, đòi đổi người chọn làm tân nương thành nàng ta.

 

Ta là người do Hoàng Hậu lựa chọn, mà Quý phi xưa nay vốn chỉ "bằng mặt không bằng lòng" với Hoàng Hậu. Nhân cơ hội Tiêu Trọng lấy cái c h í c ra để ép buộc, đây là dịp tốt để vả mặt Hoàng Hậu, bà ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

 

Mật lệnh của Quý phi vừa ban xuống.

 

Mẫu thân của Minh Diên lập tức được nâng làm bình thê, đưa vào tông từ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay đêm đó, nàng ta đến sân của ta, cầm lấy bộ hỉ phục mà ta đã mất mấy năm để thêu, ướm thử lên người mình.

 

Minh Diên đắc ý cười với ta:

 

"Tấn Vương phi đã đổi thành muội rồi, vị trí đích nữ muội cũng có được luôn, thật ngại quá đi, tỷ tỷ."

 

Nàng ta chớp chớp mắt:

 

"Nghe nói tỷ rất thích Tiêu Trọng, chắc không phải nửa đêm đang trốn trong chăn khóc thầm đấy chứ?"

 

Ta vẫn đang viết thư trên bàn, hoàn toàn không để tâm đến sự khiêu khích của nàng ta.

 

Dường như cảm thấy nhàm chán, Minh Diên tiện tay ném bộ hỉ phục sang một bên.

 

Nàng ta chỉ vào đống của hồi môn trong phòng, ra lệnh cho hạ nhân:

 

"Chuyển hết những thứ này đến viện của ta. Dù sao thì bây giờ tỷ tỷ cũng không cần dùng đến nữa."

Bọn họ làm rùm beng lên, gây náo động rất lớn.

Tiểu Ngọc định ra tay, nhưng bị ta ngăn lại.

 

Sau đó, nó ấm ức hỏi:

 

"Tiểu thư sợ nàng ta làm gì? Một mình nô tỳ cũng có thể ném hết bọn họ ra ngoài."

 

"Ta không sợ nàng ta, mà là cảm thấy không cần thiết."

 

Tiểu Ngọc bĩu môi:

 

"Vậy khi nào chúng ta mới được hả hê xả giận đây?"

 

Ta cười, đưa cho nó bức thư vừa viết xong.

 

"Đem thư này cấp tốc tám trăm dặm đưa đến Ngô Châu. Đợi người nọ về kinh, có người lo sầu tự nhiên sẽ có kẻ vui mừng."

 

"Vâng! Nô tỳ đi ngay!"

 

Ta đội mũ có mạng che mặt đến tửu lâu lớn nhất kinh thành.

 

Trong lúc chờ người, ta nghe thấy tiếng chế nhạo từ phòng bên cạnh.

 

Nhị công tử nhà Hi Dương Bá hỏi:

 

"Vương gia thật sự đã hủy hôn với Minh Ương rồi sao? Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà ngài cũng nỡ."

 

Tiểu công tử phủ Mộc Quốc Công cũng nói:

 

"Nghe nói tân nương đổi thành Minh nhị tiểu thư, sao trước nay chưa từng nghe nói nhà họ Minh còn có nhị tiểu thư nhỉ?"

 

Giọng Tiêu Trọng mang theo men say:

 

"Chuyện này các ngươi không hiểu rồi, Tiểu Tước Nhi của ta thú vị hơn Minh Ương nhiều. Minh Ương ngoài đầu óc đầy lễ chế nhân nghĩa ra thì chẳng biết gì cả. Tiểu Tước Nhi không chỉ giúp ta bày mưu tính kế dẹp thổ phỉ mà còn biết kinh doanh buôn bán. Bản vương chưa từng gặp kỳ nữ nào như vậy."

 

"Nghe Vương gia nói, ta cũng muốn mau chóng được diện kiến Vương phi tương lai quá."

 

"Nhưng vẫn thấy tiếc cho Minh đại tiểu thư, người ta đều nói ai cưới được nàng ta sẽ được thiên..."

 

Miệng của người này lập tức bị bịt lại.

 

"Hắn uống nhiều rồi, Vương gia đừng trách."

 

Tiêu Trọng không để tâm, cười một tiếng:

 

"Chẳng phải là 'ai có được nữ nhi nhà họ Minh sẽ có được thiên hạ' sao? Toàn là lời đồn nhảm nhí, thiên hạ này họ Tiêu chứ không phải họ Minh. Huống hồ..."

 

Không biết nghĩ đến điều gì, Tiêu Trọng cười khẩy, nói tiếp:

 

"Minh Ương từ nhỏ đã thích bản vương, dù không được làm chính thê, cũng sẽ tự mình vội vã gả tới. Cho nên, cả hai tiểu thư nhà họ Minh đều sẽ là nữ nhân của bản vương."