Minh Nguyệt Kinh Mộng

Chương 9



Lúc thu dọn bài, ta thuận miệng hỏi thăm một câu.

"Tiểu Bát, có phải ngươi to con hơn rồi không? Lưng rộng hơn trước rồi đấy."

Ánh mắt Tiểu Bát lảng đi một giây, rồi lặng lẽ tránh ánh nhìn của ta.

"Cô nương tinh mắt thật! Vốn là đầu tháng này được nghỉ phép, ta về nhà một chuyến, mẹ ta ngày nào cũng hầm gà cho ăn, ăn nhiều dầu mỡ nên béo ra."

Ta nuốt nước bọt.

"Mẹ ta trước đây cũng thích hầm gà cho ta, cả con gà chặt thành miếng, hầm cùng nấm hương, nấm trúc sanh hoặc hạt dẻ, táo tàu. Lúc đó ta chê nhạt nhẽo, ăn được hai miếng là không chịu ăn nữa, bây giờ muốn ăn cũng không được."

Tiểu Bát bật cười.

"Cô nương đã muốn ăn, lần sau ta nghỉ phép, sẽ bảo mẹ ta hầm rồi mang vào."

"Thế thì còn gì bằng!" Ta vui vẻ gọi: "Đa tạ Tiểu Bát ca!"

Nhìn họ đi rồi, ta lao đến bàn chộp lấy cốc, tu một hơi ba cốc nước mới đỡ khát.

Uống nhiều nước, khó tránh khỏi việc muốn đi vệ sinh.

Ta gọi hắn: "Hựu Niên, huynh bịt tai lại đi."

Hựu Niên cũng không thấy ta phiền, xòe hai bàn tay ra, áp lên tai.

"Huynh bịt thế sao mà chặt được?" Ta cầm hai ngón tay hắn nhét vào lỗ tai, "Huynh bịt chặt vào, lỡ nghe thấy thì ta xấu hổ lắm."

Hắn ngoan ngoãn nghe lời, ta nói sao, hắn làm vậy.

Ta thoải mái đi tiểu xong, lấy xà phòng rửa tay, rồi lấy khăn mềm lau khô, ngồi phịch xuống "chiếc sofa" của bọn ta, cảm thấy cuộc sống bây giờ so với trước đây, thật sự tốt hơn cả trăm lần.

Chỉ có một điều phiền muộn.

"Con chuột c.h.ế.t tiệt lại bò vào cắn đồ!"

Ta bò dậy, vung chổi lên đánh.

Làm sao mà đánh trúng được?

Con chuột này ranh ma như thành tinh, từ khi Hựu Niên chuyển vào, bữa ăn được cải thiện đáng kể, nó liền ngày nào cũng ghé qua, ăn chực uống chực hơn chục ngày, đã quen đường quen lối, kéo theo cái đuôi nhỏ xíu chạy vùn vụt.

"Hựu Niên, nó chạy về phía chăn rồi!"

Trong chớp mắt, một viên ngọc đen sáng loáng như tia điện b.ắ.n về phía con chuột lông xám, g.i.ế.c c.h.ế.t nó ngay tại chỗ.

Ta ngây người một lát, vội cầm đèn đến xem kỹ.

Bỉ Ngạn

Hóa ra là một quân cờ bằng đá hắc diện thạch, do Hựu Niên búng ra từ đầu ngón tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cách xa năm bước, hắn búng tay một cái, con chuột c.h.ế.t ngay tức khắc.

"Ôi vãi?!"

Hắn ngồi nghiêm chỉnh như một học sinh ngoan, học theo phát âm của ta đọc chậm lại một lần: "Cái ôi vãi này có nghĩa là gì?"

Ta kinh ngạc: "Huynh biết võ công ư?"

Hựu Niên xoa đầu gối, cười thảm: "Nếu không phải từ nhỏ đã rèn luyện gân cốt, sao có thể trụ được mười ngày trong phòng tra tấn?"

Ta nghiến răng: "Đại thiếu gia, có phải huynh còn có thể nghe tiếng đoán vị trí? Tai có thể nghe được tiếng bướm đêm vỗ cánh cách xa mười trượng không?"

Hắn dè dặt gật đầu: "Chỉ là chút tài mọn thôi."

Ta xoa tay, cười khẩy lao vào hắn: "Vậy huynh giả vờ giả vịt bao nhiêu ngày nay, hóa ra tiếng ta lau người, đi vệ sinh, huynh đều nghe rõ mồn một à? Bịt tai hoàn toàn là lừa ta phải không?"

Hắn cứng đờ như một pho tượng đá.

Dù ta có cù lét hắn thế nào, hắn cũng không nhúc nhích.

Nhưng một luồng hơi nóng rát lại từ cổ lan đến tận mang tai.

"Trời tối rồi, mời tất cả nhắm mắt."

"Sát thủ mời hành động."

Mấy tên cai ngục bốc được lá Sát thủ mắt sáng rực, vội vàng ra hiệu với đồng bọn.

Trong đám Dân làng, có kẻ không tuân thủ quy tắc, hí mắt nhìn trộm.

"Này! Vương Nhị, sao ngươi nhìn trộm!"

"Giết hắn, g.i.ế.c hắn đi!"

Ma Sói như một cơn gió, chỉ trong vài ngày đã thổi bay không khí c.h.ế.t chóc trong nhà tù.

Công việc canh gác nhà tù rất buồn tẻ, không giống như lính canh ở các công sở khác, ngày ngày đi làm đúng giờ, có nhà để về, có con để nô đùa, có vợ hiền con ngoan.

Canh gác nhà lao là công việc hạ đẳng, đặc biệt là thiên lao, bốn bức tường sắt cao như núi, cả tử tù lẫn cai ngục đều bị nhốt trong đó, ăn cơm canh nhạt nhẽo, ngủ giường tập thể, nửa tháng mới được về nhà một lần.

Không được mang đồ cá nhân, không được nói chuyện riêng, không được uống rượu làm hỏng việc.

Chơi xúc xắc, đánh bài cửu đến chán ngấy, đám cai ngục có quá nhiều thời gian rảnh rỗi không biết làm gì.

Trò chơi Ma Sói này lập tức trở nên nổi tiếng trong nhà tù.

Ta bảo mỗi người mang cho ta một ít "học phí", người này mang một nắm hạt dưa, người kia mang một nắm lạc rang ngũ vị, bánh ngọt, kẹo hồ lô là những món thời thượng, ta sẽ dạy kiên nhẫn hơn.

Sau đó, ngày càng nhiều cai ngục học được cách chơi, người biết dạy người không biết, người thông minh lừa người ngốc.

Chỗ ta chỉ tổ chức các ván đấu của những người giỏi nhất, quy tụ những bộ não ranh ma nhất.