Minh Nguyệt Kinh Mộng

Chương 29



"Lúc đó bị nhốt quá lâu, có lẽ đã mắc chứng lo âu, không nói chuyện là lại khó chịu hoảng hốt... cũng không phải bệnh gì, ra ngoài là khỏi thôi."

Có lẽ không biết chứng lo âu là gì, huynh ấy chỉ "ừm" một tiếng.

Một lúc lâu không ai nói gì.

Cả hai chúng ta đều ngồi trên ghế lớn, cách nhau ba bước chân, cuộc trò chuyện thân mật này cũng trở nên xa cách đến lạ.

Nhưng những điều canh cánh trong lòng, lại luôn không thể quên.

Tay phải của Hựu Niên đặt lên đầu gối.

"Tiểu Ngư, chân ta đau."

Ta vội đứng dậy: "Ta đi gọi thái y cho huynh."

"Rất đau, đau đến mức không chịu nổi một khắc nào nữa."

Ta bèn kê một chiếc ghế nhỏ, ngồi trước mặt huynh ấy như ngày xưa, tay đặt lên chân huynh ấy nhẹ nhàng xoa bóp.

Thật ra ta đâu có biết mát-xa gì chứ?

Ban đầu chỉ là trong lòng có một sự bướng bỉnh, huynh ấy càng tỏ vẻ "cái chân này phế rồi, sống c.h.ế.t tùy ý", ta càng bực bội, lão nương đây nhất định phải chăm sóc cho huynh thật khỏe mạnh!

Thế là hễ rảnh là ta lại xoa bóp cho huynh ấy.

Khi đó trời tối đen như mực, nói nói cười cười.

Nay cố nhân gặp lại, chỉ im lặng nhìn nhau.

Sự im lặng xa cách này nhanh chóng đánh gục cả hai chúng ta.

Yết hầu huynh ấy chuyển động, khi mở miệng lần nữa đã không kìm được tiếng nấc nghẹn.

"Tiểu Ngư, tại sao muội không dám nhìn ta?"

"Muội ngẩng đầu lên nhìn ta đi."

Hai câu nói khiến ta suýt thì rơi lệ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn kỹ huynh ấy.

Người đội ngọc quan, vận hoa phục lộng lẫy, đôi tay trắng như sứ, óng ánh tựa ngọc ngà.

Gương mặt ấy, lại càng tuấn mỹ vô song, tựa như một vị thần.

Tối nay trong bữa tiệc ta cũng đã nhìn rồi.

Vị tướng quân oai phong lẫm liệt của chúng ta ngày thường, đứng cạnh huynh ấy lại trở thành phông nền, trông như một con gấu râu ria xồm xoàm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huynh ấy không còn dáng vẻ thảm hại yếu đuối ngày xưa nữa, ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy, chiếc cằm ngay trước mắt cũng sáng bóng, tinh xảo đến khó tin.

Ba tháng đầu ở thiên lao, bọn ta không có nến, cứ mò mẫm trong bóng tối mà trò chuyện.

Sau này có nến rồi, huynh ấy thì râu ria xồm xoàm, ta thì đầu bù tóc rối, chẳng ai chê ai được.

Đến trước ngày hành hình, tử tù không được sửa sang dung mạo. Trong đầu ta vẫn còn in đậm hình ảnh da bọc xương, chân đi cà nhắc, tóc tai xơ xác của huynh ấy.

Ngay cả một ngày trước khi hành hình, huynh ấy đập vỡ một cái bát lấy mảnh sứ cạo râu, cũng không thấy được vẻ tuấn mỹ.

Nay huynh ấy trở thành thế này, một chiếc ngọc bội bên hông có lẽ đã đáng giá ngàn lạng bạc.

Bỉ Ngạn

Sao ta dám nhận người quen?

Làm sao ta có thể bám lấy huynh ấy, trêu chọc huynh ấy như ngày xưa nữa?

Huyh ấy nhắm chặt mắt, những giọt lệ thi nhau rơi xuống.

"Ta đã tìm ở kinh thành ba tháng, lật tung cả kinh thành, rồi lại lật tung cả vùng kinh kỳ, tìm đến cả Sơn Đông, Thiểm Tây, Hà Nam, mỗi nơi đến, đều tra xét người họ Dư theo sổ hộ tịch."

"Trong phủ Thái tử không có tên của nàng. Đám Thập Ngũ nói, có lẽ muội đã bị người ta mua chuộc để chịu tội thay, có lẽ đã bị xóa tên khỏi hộ tịch họ Dư; hoặc có lẽ muội là nữ tử, không được ghi vào gia phả."

"Ta đã liều mạng phát triển trạm dịch quân sự, không dám nghỉ một ngày, cho đến năm nay mới bố trí được mật thám khắp vùng Giang Nam."

"Ta nghĩ muội sợ lạnh như vậy, có lẽ đã đi về phương nam."

"Không thể nào ngờ được, muội lại đến cửa ải đông bắc, gia nhập quân doanh."

Ta có nỗi khổ không nói ra được.

Đâu phải là ta gia nhập quân doanh chứ? Ta là bị bắt lính mà, lúc đó bốn phương tám hướng đều có chiến sự, khắp nơi phản quân nổi dậy, trên người ta tổng cộng chỉ có hai lạng rưỡi bạc, đâu dám chạy lung tung?

Thầm nghĩ đội quân chinh phạt phương bắc này dù sao cũng là quân chính quy, cứ đi theo trước đã.

Sau này phát hiện ra, điều kiện vệ sinh tồi tệ trong quân doanh, môi trường ăn ở chung với gia súc, khiến tỷ lệ tử vong do nhiễm trùng của thương binh rất cao.

Sau đó, đã có garo cầm máu, có nước khử trùng.

Ta đã thành lập đội y tá, dạy họ cách khử trùng, băng bó và khâu vá.

Dùng nước khử trùng lau sàn, hồi sức tim phổi, khi bị chảy m.á.u động mạch thì buộc garo ở đầu gần tim, dùng nước muối sinh lý để sát khuẩn chống nhiễm trùng... những kiến thức thường thức này ở hậu thế, có lẽ ai đi học cũng biết.

Nhưng ở đây, ta lại trở thành một huyền thoại trí tuệ gần như yêu ma trong lời đồn của các tướng sĩ.

Kiếp trước, kế hoạch nghề nghiệp của ta luôn mơ hồ, sở trường ở đâu, yêu thích ngành nghề nào, trong lòng ta đều không rõ, cứ như thể làm gì cũng tạm bợ như nhau.

Đến đây rồi, kế hoạch nghề nghiệp lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Như thể ta đã tìm lại được bản thân tỏa sáng ngày xưa.