Ta chống người dậy, ghé sát gối nhìn huynh ấy: "Sao huynh cứ ậm ừ thế? Có chuyện gì phiền lòng à? Nói ra đi, ta phân tích giúp huynh."
Hựu Niên thở dài một hơi: "Tiểu tổ tông, ngủ đi."
Tiếng "tiểu tổ tông" này làm ta vui cả buổi.
"Hựu Niên, huynh thật đáng yêu."
Huynh ấy lại im lặng, mắt nhắm nghiền, hơi thở rất chậm, dường như đã ngủ.
Người ta thơm nức mùi hoa, thơm quá không ngủ được. May mà có đèn, ta liền chơi trò bóng tay trên tường, lúc thì làm hình con rùa, lúc lại làm hình con ch.ó sói.
Vừa quay đầu lại đã bị dọa cho giật nảy mình, tay ta nhanh hơn não, tát một cái vào sống mũi huynh ấy.
"Không phải huynh ngủ rồi sao! Đứng sau lưng ta nhìn chằm chằm làm gì? Âm u đáng sợ c.h.ế.t người."
Hựu Niên nghẹn lời một lúc lâu.
Huynh ấy ấm ức và bất lực xoay người, chỉ chịu quay lưng về phía ta.
Haiz, thật không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì nữa.
Như chúng ta đã đoán, khi bốn con đường này được viết ra, tên cẩu hoàng đế vui mừng khôn xiết,cho người mang hai hòm vàng bạc châu báu đến nhà giam ngay trong ngày.
Vị đại thái giám được phái đến truyền lời có hai bộ mặt, lúc truyền khẩu dụ thì vênh váo tự đắc.
—Thế tử gia biết điều, Hoàng thượng rất vui. Rồi nói thêm một lô một lốc gì đó nữa.
Đợi truyền xong khẩu dụ, mấy ngự tiền thị vệ liền rút đi.
Vị đại thái giám lập tức khom lưng, thái độ trở nên cung kính, nói năng cũng nhỏ nhẹ. Hoàn toàn không có vẻ cay nghiệt như Hỉ công công trước đó, gương mặt hiền từ như một người cha già.
"Trên đường đi qua tiệm bánh kẹo, lão nô có mua ít kẹo mạch nha và bánh sữa, Thế tử gia cầm lấy cho tiểu muội ăn cho ngọt miệng."
Ta không đưa tay ra nhận, sợ có độc.
Lão thái giám hiểu ý cười.
Bỉ Ngạn
"Lão nô Phùng Triệu Lan, vốn là thái giám quản sự trong cung của tiên Thái phi. Trước đây tên Dương Hỉ kia một sớm đắc thế, đã đuổi hết những người già như chúng ta đến chùa Hưng Long trồng rau – Thế tử gia dùng diệu kế lấy cái đầu của lão, cũng coi như là ban phúc cho chúng ta rồi."
Ồ, có nhân có quả, hợp lý.
Tay ta luồn qua khe song sắt, nhận lấy túi giấy dầu, nhón một viên kẹo mạch nha cho vào miệng.
Ngọt đến tận tim gan, ta liền cười hì hì.
Kẹo ở thời đại này là vật phẩm chiến lược, chắc hẳn bán rất đắt, đám nha dịch đến chỗ ta chơi đều không nỡ mua, ăn hai xiên kẹo hồ lô cũng chỉ có một lớp vỏ giòn mỏng manh.
Kẹo này không biết làm theo công thức nào, dính răng kinh khủng, lại còn kéo sợi được, ta nhai đến mỏi cả quai hàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàn hồn lại, chỉ thấy Hựu Niên đang dịu dàng nhìn ta.
Lan công công cũng nhìn ta với vẻ mặt hiền từ.
Mấy tiểu thái giám mà lão dẫn theo cũng tròn mắt nhìn ta chằm chằm.
...Cảm giác mình như con khỉ trong vườn bách thú.
Ta lẳng lặng vào trong súc miệng.
Lan công công ôn hòa nói: "Đại Lý Tự vẫn chưa kết án, Thế tử gia cứ yên tâm, bên ngoài có rất nhiều người lo lắng cho ngài."
Hựu Niên "ừm" một tiếng, mí mắt cũng không nhấc lên.
Người mà chúng ta dám tin không nhiều. Đặc biệt là bây giờ, thái độ của tên cẩu hoàng đế mập mờ, không ít cai ngục trong tù nhận ra Hựu Niên vẫn còn cơ hội được trọng dụng, nên tỏ vẻ nịnh bợ huynh ấy.
"Ngài cứ coi như đang ở trong tù để tu thân dưỡng tính, có yêu cầu gì, ngài cứ giao cho lão nô đi làm."
Hựu Niên xưa nay luôn lạnh lùng, đặc biệt là với những kẻ lai lịch không rõ ràng lại đến tỏ ý tốt với huynh ấy.
"Ta không có yêu cầu gì."
Huynh ấy chỉ nhìn ta: "Tiểu Ngư, muội nói đi, có ước muốn gì không?"
Tim ta đập thình thịch: "Cầu xin gì cũng được sao?"
Khóe mắt Lan công công cười đến hằn nếp nhăn: "Tất nhiên rồi."
Hơn chục cặp mắt bên ngoài phòng giam nhìn ta, mong ta nói ra một ước nguyện kinh thiên động địa nào đó.
Ta bật dậy, đi đi lại lại trong phòng.
"Ta muốn ở gần mặt đất hơn một chút, tốt nhất là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời."
"Ta muốn ra ngoài hóng gió, ta muốn ngắm sao ngắm trăng."
Nhìn thấy khóe miệng Lan công công giật giật, ánh mắt của cai ngục và đám lính gác như nhìn kẻ ngốc, ta nóng mặt gãi đầu: "Có phải ước muốn của ta nhỏ quá không?"
Nhưng ta thật sự rất muốn hít thở một hơi không khí trong lành bên ngoài.
Hựu Niên sẽ không cười nhạo ta, có lẽ huynh ấy là kiểu người mà hậu thế chúng ta hay nói là "nhìn con ch.ó cũng thâm tình".
Mắt huynh ấy cong lên, nụ cười ấy, ở dưới đáy ngục này như thể sắp nở ra một đóa hoa dịu dàng.
"Không nhỏ đâu, Tiểu Ngư muốn làm gì cũng được."
Mặt ta càng nóng hơn, ta vội vã xoa mặt, gạt bỏ hết những suy nghĩ linh tinh.
Huynh ấy tóc tai rối bời, ta còn chưa từng thấy dung mạo thật của huynh ấy.
Đối diện với đôi mắt của huynh ấy, sao lòng ta lại vui mừng hớn hở đến vậy chứ?