Ngay trong ngày, đầu của Dương Hỉ đã được đặt vào hộp gấm, do ngự tiền thị vệ mang đến.
Ta muốn xem thử, chưa kịp ghé lại gần đã bị Hựu Niên dùng tay che mắt.
"Đừng nhìn nữa, ta kể cho muội nghe. Gương mặt lão sưng vù xanh mét, c.h.ế.t rồi còn xấu hơn cả lúc sống."
Người trẻ tuổi thường có tính phản nghịch, ta gạt kẽ tay huynh ấy ra, cố chấp nhìn một cái.
"Ọe." Ta nôn khan.
Hựu Niên đành chịu, bóc một múi quýt chua nhét vào miệng ta.
Ta thầm nghĩ tên tân đế soán vị này thật tàn nhẫn. Hỉ công công tuy là kẻ ác, nhưng nói gì thì cũng là con ch.ó trung thành mà tân đế đã nuôi nhiều năm, nói c.h.é.m là chém, chỉ để lấy lòng Hựu Niên.
Hựu Niên mỗi ngày khai một người, chưa chắc đã dỗ được hắn.
Tân đế thấu hiểu lòng người, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, phòng giam của bọn ta đã thay đổi hoàn toàn, hôm qua thêm giường bạt bộ, bàn ghế gỗ đàn và đôn thêu, hôm nay bình phong, tranh chữ, giấy mực bút nghiên đều đủ cả.
Người trong cung đến rồi lại đi, từng đạo thánh chỉ, mở đầu đều là "Hoàng thượng có thưởng".
Ngay cả bô đi đêm cũng được gửi đến hơn mười cái, mỗi ngày đổi một lần. Vỏ ngoài được mạ vàng, sáng chói lóa cả mắt.
Các thị vệ được phái đến ban thưởng đã phải dùng búa đập tường, thông sang cả phòng giam bên cạnh mới vừa đủ chỗ để đồ.
Còn rượu ngon thịt quý, cơm canh thịnh soạn thì khỏi phải nói.
Rượu không nặng lắm, phần lớn đều vào bụng ta. Thời này không có kỹ thuật chưng cất, rượu mạnh gọi là thế nhưng nếm thử cũng chỉ khoảng ba mươi độ, không say được, chỉ cảm thấy ấm từ trong bụng ra đến tay chân.
Kinh nguyệt của ta cách hai tháng mới có lại, nhờ có thịt trứng sữa mà bù đắp lại được sự thiếu hụt của hai tháng trước.
Nhưng cuộn chăn rồi mà vẫn luôn cảm thấy lạnh.
Đây không phải là điềm lành.
Điều đó có nghĩa là trời sắp vào thu, ngày xử trảm đang đến gần.
Rượu nhạt không làm người ta say, càng uống càng sầu.
Ta ngày càng trở nên lắm lời, cứ bám lấy Hựu Niên tán gẫu, kể cho huynh ấy nghe về sách và phim ảnh thời đại của chúng ta, kể về mấy truyện online sến sẩm mà ta từng viết.
Kể đến khô họng rát lưỡi, kể đến đầu óc trống rỗng, nỗi buồn mới từ từ dâng lên.
Ta nhớ mẹ, nhớ ba, ta bẻ ngón tay đếm xem mình còn sống được bao nhiêu ngày. Ảo tưởng đây là một giấc mơ, ảo tưởng khi tỉnh mộng, mẹ ta sẽ lớn tiếng gọi: "Con gái yêu, mẹ hầm sườn rồi, mau ra ăn".
Ta há miệng định cắn, miếng sườn lại bay mất, một chiếc máy c.h.é.m đẫm m.á.u bổ thẳng xuống trán ta.
"A a a ---!"
Trong mơ ta vừa la hét vừa đá đạp, lần nào cũng tỉnh lại trong tiếng gọi liên hồi và vòng tay ấm áp của Hựu Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiểu Ngư, muội lại gặp ác mộng rồi."
Ta đúng là ăn no rửng mỡ, sao lại cứ phải nhìn cái đầu của Hỉ công công làm gì! Ác mộng liền mấy đêm.
Thập Ngũ mang đến hương an thần cho ta, lải nhải rất nhiều chuyện.
Tên cẩu hoàng đế theo dõi hắn rất sát, sợ Thập Ngũ truyền tin cho chủ cũ, nên đã cử hai tiểu thái giám giám sát.
Hắn đã lo xa rồi, Thập Ngũ toàn kể những chuyện vặt vãnh.
"Tân hoàng nuôi một vườn hạc, mỗi ngày đều mang mấy con lên điện Kim Loan, hễ có vị ngôn quan nào trong triều dám chống đối là g.i.ế.c hết, g.i.ế.c một người xong thì lấy tên người đó đặt cho hạc, còn may quan bào, ban bổng lộc cho chúng nữa."
"Gia quyến của các ngôn quan bị giết, mỗi nhà phải để con cháu khiêng kiệu vào cung, không được khóc than cha mẹ, phải nhẹ giọng cung kính mời con hạc ấy lên kiệu, rồi rước về nhà, phụng dưỡng như thể cha còn sống."
Một câu "đồ thất đức" nghẹn ở miệng, ta không dám nói ra, sợ thái giám bên ngoài lôi ta đi c.h.é.m mất.
Chỉ đành cười gượng: "A ha ha."
Thập Ngũ lại nói.
"Ái thiếp của Thái tử không chịu nổi cảnh giam cầm, đã nhảy sông tự vẫn, nhưng được người ta cứu về."
Cô ta như phát điên, vừa nhảy vừa gào: “Bà đây mua vé vào công viên chủ đề Harry Potter, các người treo đầu dê bán thịt chó à?”. Rồi còn liên tục niệm chú “A-va-đa cắn dưa hấu”, thế là bị thị vệ trước điện c.h.é.m một nhát.
... Ta cạn lời.
Triều đại này đã điên rồi.
Nghe tới nghe lui, chẳng có thông tin gì hữu ích cả.
Từ lúc vào nhà giam đến giờ, tổng cộng ta đã gặp Thập Ngũ ba lần.
Nhìn thiếu niên mặt búng ra sữa này nhanh chóng lột xác thành một thanh niên, vừa chững chạc lại vừa sa sút, hai má hóp lại, quầng mắt thâm xám.
Bỉ Ngạn
Hắn bôn ba bên ngoài, chắc hẳn rất vất vả.
Ta múc một bát nước ô mai đưa cho hắn: "Khát rồi phải không? Uống chút đi."
Thập Ngũ cầm lên uống hai ngụm hết nửa bát, đến đáy bát thì lại nhấp từng ngụm nhỏ, như thể uống một ngụm thì vơi đi một ngụm, mắt tha thiết nhìn chủ nhân của mình trong phòng giam.
Hựu Niên quay mặt vào tường nằm, gối đầu lên tay, không một lời đáp lại hắn.
Ta biết huynh ấy đang thức, Thập Ngũ cũng biết. Thế là thiếu niên này vẫn tiếp tục nói không ngớt, kể hết mọi chuyện lớn nhỏ trong kinh thành, chỉ mong chủ nhân của mình vui lên một chút.
Cuối cùng, khi đã cạn lời, hắn lẩm bẩm qua song sắt.