Tổng quản luyên thuyên kể lể viên châu nào được tìm thấy vào năm nào, tháng nào, ngày nào.
Rồi Chu Dương đã cẩn thận chọn ra, cất giữ kỹ lưỡng ra sao.
Lại nói đến sợi ngọc, Chu Dương đã thất bại mấy lần mới điêu khắc thành công.
Ta không có tâm trí nghe những lời đó. Chỉ hỏi một câu:
"Bộ trâm cài này được làm từ khi nào?"
Câu hỏi đó đã chặn đứng lời hắn.Tổng quản ấp úng không nói nên lời.
Nhưng Ta lại rõ. Bộ này nhất định đã hoàn thành từ sáu, bảy năm trước.
Chu Dương sau khi Chu Dục c.h.ế.t, mỗi lần nhìn thấy Ta, trong lòng chỉ còn hận thù.
Xe ngựa rời khỏi Hoàng thành. Ta lật ghế ngồi, ôm ra một thân hình nhỏ bé đang nằm bên trong.
Nguyệt Nhi đã uống t.h.u.ố.c an thần. Lúc này đang ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ bé mềm mại đỏ hồng. Đáng thương và đáng yêu.
Dù sao Ta cũng đã đồng hành cùng Chu Dương chinh chiến. Dưới trướng vẫn còn vài người có thể dùng được.
Muốn đưa Nguyệt Nhi đi, rồi che giấu hành tung trên đường đi, không phải là việc khó.
Chỉ tiếc cho Doanh Nhi. Nếu đưa nó theo. Bất kể là Chu Dương hay Thái Hậu.
Chắc chắn sẽ truy đuổi đến chân trời góc bể, quyết không thể để Ta rời đi.
Nguyệt Nhi tỉnh dậy khóc lóc không ngừng. Điều này Ta đã lường trước.
Đành nhẫn tâm bỏ đói con bé một hai bữa. Rồi đưa ra món bánh ngọt và đồ chơi nó yêu thích nhất.
Nguyệt Nhi lập tức chỉ còn biết ăn. Quên hết cả huynh trưởng, Phụ hoàng, Tô phu nhân.
Dùng mánh khóe này hai lần. Trong thời gian đó Ta chăm sóc ân cần, dịu dàng, kiên nhẫn dẫn dắt con bé nói chuyện với Ta nhiều hơn.
Không còn những kẻ tiểu nhân hằng ngày ám chỉ, ác ý dạy dỗ.
Chỉ tám, chín ngày sau, ký ức của Nguyệt Nhi đã chỉ còn lại Ta.
Có bất cứ chuyện gì, con bé cũng theo bản năng tìm Ta trước tiên.
Trên đường đi, Ta còn dẫn nó đi b.ắ.n chim, bắt cá, hái hoa, leo cây. Nuôi một con thỏ, thả một đàn chim sẻ, dạo vài lần phố chợ.
Nguyệt Nhi chỉ còn lại sự rộng lớn của thế giới bên ngoài. Gần như đã quên mất Hoàng cung trông như thế nào.
Khi đến Bắc Cảnh. Nguyệt Nhi đã không còn muốn mặc những bộ cung trang rườm rà nặng nề. Không muốn đeo những món trang sức lỉnh kỉnh nữa.
Con bé cưỡi con ngựa nhỏ Ta tìm cho nó. Tay cầm cây s.ú.n.g gỗ nhỏ Thẩm Bích làm cho.
Hết bộ động tác xung phong múa s.ú.n.g non nớt. Các tỷ muội Nương T.ử Quân ai nấy võ nghệ cao cường, kinh nghiệm chiến trường đầy mình.
Đều vỗ tay tán thưởng một cách khoa trương.
Chu Nguyệt búi tóc đuôi ngựa cao, đeo bao tay da. Đứng ở đó tươi tắn, xinh xắn. Chưa kịp mở lời, tai và má đã đỏ ửng vì được khen ngợi.
Như một vệt ráng chiều rực rỡ và động lòng người. Đây là sức sống mãnh liệt mà bất cứ ai bị ràng buộc bởi lễ giáo nghiêm ngặt, bị quy tắc bó buộc trong cung, cũng không thể thấy được.
Nhìn hài nữ như lột xác hoàn toàn. Uất khí trong lòng Ta, cuối cùng cũng tan đi được phần lớn.
Nửa đêm, Thẩm Bích sau khi cùng các tỷ muội lâu ngày không gặp uống rượu trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa điên cuồng say, vừa phấn khích. Nàng lấy trường kiếm ra lau dưới ánh đèn một hồi. Chợt lặng lẽ rơi lệ. Chợt đập bàn.
"Tướng quân! Kế tiếp, chúng ta sẽ đ.á.n.h nơi nào?"
Ta nhìn tấm bản đồ lớn treo trên tường. Ánh mắt khóa chặt vào cánh rừng tuyết nguyên vô tận ở phía Bắc.
Lòng Ta bỗng nhiên dâng lên khí phách hào hùng ngút trời. Giơ tay hô lớn:
"Đánh Liêu Đông!"
Lý tưởng thì quá đầy đặn. Thực tế lại luôn tàn khốc.
Ta đã rời quân đội nhiều năm. Đội Thiết Giáp Nương T.ử Quân oai hùng, từng khiến người ta kinh hồn bạt vía năm xưa, giờ đã ly tán khắp nơi.
Người lấy chồng thì lấy chồng, người sinh con thì sinh con.
Ngay cả vài tỷ muội đến nghênh đón chúng ta hôm đó. Tuy rằng kiên trì ở lại quân đội, nhưng đã sớm bị chèn ép không còn thành khí thế.
Mỗi ngày chỉ có thể sống qua ngày một cách vô vị giữa nhà bếp và kho lương.
Nhưng quản lý nhà bếp cũng có lợi ích của việc quản lý nhà bếp.
Ít nhất thì việc bố trí lương thảo quân đội, các nàng ấy nắm rõ hơn ai hết.
Điều khiến Ta bất ngờ hơn. Nghe nói Ta vừa trở về, rất nhiều tỷ muội đã lập gia đình, cũng lén lút đến gặp Ta.
Nói rằng nếu Ta nguyện ý trọng chưởng quân đội. Các nàng nhất định sẽ trở về đồng sinh đồng t.ử theo sát.
"Lấy chồng có gì tốt chứ?"
"Nhìn Tướng quân xem, gả cho Hoàng đế, Thành người tôn quý nhất thiên hạ, Bên cạnh toàn là đồ tốt nhất, Có nhiều người hầu hạ nhất, Không phải vẫn sống lay lắt khó khăn, bị bà lão kia tìm mọi cách giày vò..."
Lời này chưa nói hết, Chu Nương liền bị người bên cạnh vỗ một cái. Nàng ta cau mày dựng ngược:
"Ngươi đ.á.n.h ta làm gì? Ta nói sai à?"
"Nhìn đầu gối Tướng quân xem, toàn là vết thương cũ lâu năm, người thì khí huyết lưỡng hư!"
"Tướng quân năm xưa, đó là người có thể b.ắ.n cung như thần trên lưng ngựa, liên tục nửa tháng hành quân cấp tốc trong băng tuyết đó nha!"
"Tướng quân vốn không phải những người thô kệch như chúng ta. Càng không xuất thân từ thế gia võ tướng. Chỉ là một tiểu thư kiều diễm trong khuê các sâu thẳm.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. 💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ngày đó, để phò tá Chu Dương hỗn đản kia, Tướng quân đã luyện thuật cưỡi ngựa, b.ắ.n cung này bao lâu, đã đổ bao nhiêu công sức, Chúng ta đều tận mắt chứng kiến!"
Lời Chu Nương dứt. Trong phòng một mảnh tĩnh lặng. Ta biết các nàng đang nghĩ gì.
Đâu chỉ có Ta. Các tỷ muội đang ngồi đây, ai mà chẳng phải hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu, mới luyện được bản lĩnh này?
Không phải thực sự đặt sinh mạng ngoài vòng nguy hiểm, mới có thể sống sót trong các trận chiến lớn nhỏ?
Thế nhưng, vừa nghe tin Ta đến. Liền vội vàng tìm đến Ta. Nóng lòng muốn trở lại quân doanh.
Có thể thấy, cuộc sống hiện tại của các nàng chẳng hề dễ chịu.
Chỉ khi người ta không hài lòng với hiện tại, họ mới muốn quay về quá khứ.
Nhưng Ta của bây giờ, đã không còn là Ta của ngày xưa nữa.
"Nếu các ngươi muốn đi theo ta, mọi việc đều phải bắt đầu lại từ đầu."