Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục đi ra ngoài. Chu Văn Uyên lại giữ lấy cổ tay tôi: "Em đến tìm tôi sao?"
Tôi rút tay lại: "Không phải."
"Chuyện của em tôi vừa nghe nói hôm nay."
Chu Văn Uyên lại chặn đường tôi: "Giang Uyển, em trả lại tiền đi."
"Tại sao?" Tôi không nhịn được cười lạnh: "Năm mươi triệu chẳng phải anh đòi sao?"
"Giang Uyển!" Khuôn mặt của Chu Văn Uyên lộ rõ sự khó chịu: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần em chịu nhún nhường một lần…"
"Nhún nhường thế nào?" Tôi lại đẩy anh ta ra: "Muốn tôi quỳ xuống trước mặt anh, giống như một con ch.ó mà cảm ơn anh vì lòng thương xót sao?"
Thật nực cười, không ai biết rằng, vị cậu ấm hào hoa phong nhã của nhà họ Chu, lại là người thích dùng tiền và quyền lực để hạ nhục người khác nhất. Mạng sống của tôi thì không đáng bao nhiêu, nhưng tôi cũng không muốn hạ mình để bị người khác sỉ nhục như thế.
"Giang Uyển, em bây giờ tiếng xấu đầy mình, làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả." Chu Văn Uyên đổi chủ đề: "Còn trẻ mà l.à.m t.ì.n.h nhân, cả đời em sẽ bị hủy hoại đấy."
"Đó là lựa chọn của tôi."
"Giang Uyển, tôi đang cho em một cơ hội đấy."
"Thật sao? Nhưng tôi không cần."
Tôi lách qua anh ta, tiếp tục bước ra ngoài. Giọng nói của Chu Văn Uyên vang lên sau lưng tôi: "Giang Uyển, tôi chỉ cho em một cơ hội, nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi."
Tôi không quay đầu lại. Nhưng tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ chủ nhà. Ông ta yêu cầu tôi dọn ra ngay trong đêm. Tôi không đôi co, chỉ thu dọn đồ đạc cá nhân và đi xuống lầu.
Không ngờ vừa bước xuống, tôi đã thấy xe của Trần Tông Đình. Người tài xế xuống xe nhận lấy vali của tôi.
"Phu nhân, tiên sinh bảo tôi đến đón cô về nhà."
"Trần Tông Đình… Anh ấy về rồi à?"
"Tiên sinh sẽ đáp chuyến bay sáng mai về."
Tôi chợt cảm thấy mắt cay cay: "Anh ấy đã làm xong việc chưa?" Lẽ ra phải một tuần, vậy mà mới có ngày thứ tư…
"Tiên sinh lo lắng cho cô, không yên tâm."
"Tôi không sao cả, công việc của anh ấy quan trọng, đừng để lỡ việc vì tôi."
Tôi ngồi trên xe, trong lòng vô cùng rối bời. Không thể diễn tả được cảm xúc phức tạp này là gì. Như thể từ một kẻ bị cả thế giới bỏ rơi, bỗng nhiên lại có trong tay cả một kho báu vô giá vậy.
Khi về đến nhà Trần Tông Đình, tôi vừa trở về phòng thì điện thoại của anh gọi đến.
"Giang Uyển."
Giọng của Trần Tông Đình vẫn còn mang chút mệt mỏi. Tôi bỗng nhiên thấy xấu hổ vô cùng. Để thoát khỏi nhà họ Giang, tôi cố tình bôi nhọ danh dự của mình. Anh đã làm việc vất vả như vậy, còn tôi thì thỉnh thoảng lại gây thêm phiền phức cho anh. Nếu tôi ngoan ngoãn ở nhà anh, sẽ không có những chuyện rắc rối này xảy ra.
"Trần Tông Đình… xin lỗi anh."
"Giang Uyển." Giọng của Trần Tông Đình có vẻ bất lực: "Tôi không trách em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thôi được rồi, mai về tôi sẽ nói chuyện với em sau."
Sau khi tắt máy, tôi nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat. Là Trần Tông Đình gửi, tôi nhấn chấp nhận. Trang cá nhân của anh chỉ có một bài đăng, từ ba ngày trước, chỉ có một tấm ảnh. Là giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi.
Những bình luận của người khác tôi không đọc được. Chỉ thấy hai dòng trả lời của anh với bạn bè:
"Ừ, kết hôn rồi."
"Giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, Giang Uyển."
Tối hôm đó, tôi cũng đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội, chỉ đơn giản có bốn chữ: "Sắp kết hôn rồi." Rất nhiều người để lại bình luận hỏi thăm, có bạn bè còn gọi điện cho tôi.
Khi nhấc máy, tôi lại nghe giọng Chu Văn Uyên.
“Sao rồi, đã thông suốt chưa?”
“Tôi từng nói sẽ cho em một cơ hội, nhưng chưa bao giờ hứa sẽ cưới em.”
Tôi không nén được tiếng cười: “Tôi cũng đâu nói chú rể là anh đâu.”
“Em định lấy lão già đó à?”
“Giang Uyển, em thật sự tự hủy hoại mình, cam tâm làm người tình của một kẻ đã có vợ…”
Tôi lập tức tắt máy và chặn số anh ta.
Đêm đó, bao nhiêu suy nghĩ cứ vần vũ trong đầu, khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Mãi đến gần sáng tôi mới chợp mắt.
Vì thế, tôi không hề hay biết Trần Tông Đình đã về nhà.
Khi mở mắt, tôi thấy một bóng người bước ra từ phòng tắm.
Tim tôi đập thình thịch, sợ hãi suýt hét lên.
“Là anh, Giang Uyển, anh là Trần Tông Đình, đừng sợ…”
Tôi ôm n.g.ự.c đang đập loạn xạ, mặt vẫn còn tái nhợt.